CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 806

Trong lòng cảm thấy ngọt như ngậm đường phèn, Diệu Thiên đỏ mặt:

“Không tìm Phò mã giúp thì tìm ai?”, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu,
khiến người ta gần như không nghe thấy.

“Thế thì tối nay ta ở phủ phò mã cung nghênh Công chúa đại giá.” Hà

Hiệp khấp khởi, mặc kệ lễ nghi vương thất, khẽ thơm một cái vào má Diệu
Thiên, rồi đứng dậy, “Ta đi xử lý quân vụ, Công chúa nhớ kỹ cái hẹn tối
nay”.

Diệu Thiên nhìn Hà Hiệp cất bước, dáng như hổ, như rồng, khóe môi

không giấu nổi nụ cười tự hào. Đúng lúc Lục Y mang chè hạt sen đường
phèn đến, nhìn vẻ mặt Diệu Thiên, bèn cười nói: “Nô tỳ đã nói sáng sớm
thế này cần gì phải mang nước đường lên, Công chúa vừa gặp Phò mã đã
thấy ngọt đến phát ngấy rồi, sao có thể nếm vị ngọt khác được”.

“Lục Y, giờ ngươi giỏi lắm rồi, còn dám trêu cả ta?”, Diệu Thiên quay

về vẻ đoan trang thường thấy, nạt một câu: “Chắc chắn là học theo Phò mã
rồi”. Nhưng không nhịn được, nàng cũng bật cười.

Đêm đó khi đến phủ phò mã, xuống xe ngựa, nàng vẫn không thấy Hà

Hiệp đâu. Đông Chước chạy đến thỉnh an: “Công chúa điện hạ, Phò mã sai
người đến chuyển lời, hôm nay Phò mã phải xử lý việc quân, nên về muộn
một chút. Cơm tối đã chuẩn bị xong, Phò mã dặn chuẩn bị toàn những món
Công chúa thích ăn, Công chúa dùng cơm ở phòng bên của hậu viện được
không?”.

Diệu Thiên nghe thấy Hà Hiệp chưa về, không khỏi cảm thấy thất

vọng, đành gật đầu: “Tùy ngươi”.

“Vậy bảo bọn họ bày đồ ăn ở phòng bên của hậu viện.”

Cơm canh quả nhiên vừa miệng, Diệu Thiên vẫn thường đến phủ phò

mã, các đầu bếp trong phủ đã quen với khẩu vị của nàng nên dốc hết tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.