CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 828

“Khánh nhi…” Ánh mắt Dương Phượng khẽ chuyển.

“Khánh nhi cứ khóc đòi mẫu thân. Dương Phượng, đừng tự trách mình

nữa. Sính Đình đã không còn, nàng cứ giày vò bản thân thế này. Sính Đình
cũng chẳng thể sống lại. Sính Đình ở trên trời chắc cũng không muốn thấy
nàng như vậy. Nàng uống thuốc đi cho mau khỏe.”

Tắc Doãn nếm thử bát thuốc nóng trên tay, rồi mới đưa lên miệng

Dương Phượng: “Uống đi, coi như là vì Khánh nhi”.

Trong lòng Dương Phượng trống rỗng, thi thể Sính Đình và phần mộ

cô độc trong tuyết cứ hiện lên trước mắt nàng, không hề dừng lại. Tắc Doãn
dịu dàng an ủi, hai từ “Khánh nhi” như đánh thức tình mẫu tử nơi nàng,
khiến nàng tìm lại được chút thần trí.

Dương Phượng chậm rãi ngước mắt nhìn phu quân.

Chàng đã từng là Thượng tướng quân của Bắc Mạc, nhưng gương mặt

tiều tụy lúc này thật khiến người ta thương xót.

Tất cả là vì nàng.

Nàng buồn bã thở dài, khẽ mở miệng.

Tắc Doãn thấy nàng nghe lời uống hết bát thuốc, giọng vui mừng:

“Đây là phương thuốc do Nhược Hàn sai người mang tới, sắc kỹ lắm rồi,
nàng uống từ từ thôi, kẻo sặc”.

Một tay đỡ Dương Phượng, một tay bê bát thuốc, thấy ái thê đã uống

hết, trái tim lo lắng của Tắc Doãn cũng dịu bớt phần nào, nhẹ giọng:
“Nhược Hàn nói, bệnh của nàng cứ uống theo phương thuốc này, liên tục
mấy ngày…”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.