CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 829

Chưa dứt lời, Tắc Doãn đã thấy Dương Phượng run rẩy trên cánh tay

mình, cả người thẳng dậy, cúi xuống bên giường “ọe” một tiếng, nôn sạch
cả bát thuốc vừa uống ra ngoài.

Dương Phượng gần như nôn ra cả mật xanh mật vàng, sắc mặt trắng

bệch, mãi mới ngẩng đầu lên được, rồi đổ vật xuống giường.

“Dương Phượng!” Tắc Doãn ôm lấy nàng, thấy nàng nằm trong lòng

mình, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt hồng hào mọi khi giờ không còn
sinh khí, trong lòng đau đớn mà chẳng biết nên làm thế nào, buồn đến rơi
nước mắt: “Thê tử của ta, nàng hà tất phải thế? Lẽ nào ngoài Bạch Sính
Đình, trong lòng nàng không hề có ta và Khánh nhi?”.

Dương Phượng thở khó nhọc, nghe những lời của Tắc Doãn, nàng từ

từ mở mắt, cười chua chát: “Thiếp nào có muốn bỏ mặc phụ tử chàng, chỉ
là tâm bệnh quá nặng, không thể cứu chữa. Thiếp và Sính Đình cùng lớn
lên bên nhau, tình như tỷ muội, đều do thiếp… do thiếp hại chết Sính
Đình”.

“Nàng đừng khóc, đừng khóc nữa. Bệnh thành thế này, kỵ nhất là đau

lòng…” Bàn tay thô ráp của Tắc Doãn khẽ lau nước mắt cho Dương
Phượng, nhưng càng lau dòng lệ càng tuôn chảy.

Tắc Doãn vừa lo lắng vừa đau lòng, đôi mắt hổ đỏ hoe.

Nức nở một hồi, thở dốc một hồi, Dương Phượng ngẩng lên, hơi thở

yếu ớt nói với Tắc Doãn: “Không phải thiếp muốn bỏ mặc phụ tử chàng,
mà tình trạng thiếp thế này, chắc vì Sính Đình muốn thiếp đi theo bầu bạn.
Vương cung và sa trường hiểm ác, thiếp không muốn sau này Khánh nhi
phải đi theo con đường của Bạch Sính Đình và Sở Bắc Tiệp. Chàng đã
đồng ý với thiếp quy ẩn sơn lâm thì hãy giữ lời hứa, đừng bao giờ ra khỏi
đây, cũng đừng để Khánh nhi dính dáng đến những chuyện đó. Chàng…
chàng hứa với thiếp”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.