CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 830

Những từ này của Dương Phượng thật chẳng khác gì lời giao phó hậu

sự, rõ là điềm gở. Cả người lạnh toát, Tắc Doãn chỉ biết ôm chặt Dương
Phượng, giọng lo lắng: “Nàng đang nói lung tung gì thế? Ta không đồng ý,
không đồng ý một điều gì hết!”.

“Phu quân, thiếp không đợi được đến mùa xuân đâu.”

“Nói bậy.”

“Không thể cùng chàng thưởng hoa, không thể may áo cho Khánh

nhi…”

“Nói bậy!”

“Thiếp phải đi gặp Sính Đình, tạ tội với nàng ấy…”

“Nói bậy! Nói bậy! Đừng nói nữa!”

Tắc Doãn ôm chặt Dương Phượng, luôn miệng bảo nàng dừng lại. Đột

nhiên bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, kẻ nào lại dám vô ý chạy ầm ĩ ở
hành lang? Vẻ mặt lo lắng của Tắc Doãn dần hóa thành cơn thịnh nộ, gầm
lên: “Kẻ nào đang ở ngoài kia? Ta đã nói phải giữ yên cho phu nhân tĩnh
dưỡng, các ngươi điếc cả rồi sao?”.

Rèm cửa bị kéo ra, một thị vệ chạy vào, hốt hoảng như gặp ma. Hắn

vừa lau mồ hôi vừa báo với Tắc Doãn vẻ mặt đang sa sầm: “Thượng tướng
quân, có người cầu kiến”.

“Không gặp ai cả, đuổi hết đi cho ta!”

“Người đó… Người đó…”

“Phu nhân đang tĩnh dưỡng, dù là ai cũng đuổi hết đi cho ta!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.