CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 839

Túy Cúc đâu nghĩ đến chuyện ăn, đang hận hắn như thế nên cắn răng

chẳng thèm lên tiếng.

Thấy nàng vẫn nằm im, thừa biết nàng đang nghĩ gì, Phiên Lộc lạnh

lùng: “Không phải ta đang cầu xin ngươi, mà là đang ra mệnh lệnh cho
ngươi. Ngoan ngoãn mà ăn, để ta ra tay, đừng trách ta không thương hoa
tiếc ngọc”.

Cảm giác thấy cái chăn bông đang đắp trên người đang bị kéo ra, Túy

Cúc sợ hãi, vội vàng ngồi dậy, túm chặt cái chăn, vừa hoảng hốt vừa giận
dữ: “Ngươi… ngươi định thế nào?”.

Khóe môi Phiên Lộc lại nhếch lên một nụ cười, ánh mắt vô cùng hung

hãn: “Vất vả lắm ta mới cứu được ngươi về đây, trên đường ngày nào cũng
phải bón nước cháo cho ngươi ăn, không biết đã tốn bao nhiêu công sức.
Nếu ngươi định tìm đến cái chết, hãy để ta đòi lại chút công sức đã”.

Hắn giơ tay ra, Túy Cúc vội vàng co rúm lại trên giường, ánh mắt

khiếp sợ.

Cố ý dọa nàng, tay Phiên Lộc giơ ra đến nửa chừng thì dừng lại,

khoanh trước ngực, uể oải dựa lưng vào tường, hất hàm về phía cơm canh
đặt bên giường: “Ăn sạch cho ta”.

Đôi mắt sáng hằn những tia máu, Túy Cúc giận dữ trừng trừng nhìn

người bên cạnh. Thấy hắn lại có vẻ sắp ra tay đến nơi, nàng đành miễn
cưỡng bưng bát cơm lên, và vài hạt.

Túy Cúc đã chịu đủ đói khát trên núi tuyết, sau khi hôn mê chỉ uống

toàn nước cháo, trong lòng tuy buồn rầu oán hận, nhưng ăn một hai miếng,
bụng đã sôi lên sùng sục, càng ăn càng thấy ngon.

Cuối cùng, không những nàng ăn hết một bát cơm, mà còn ăn sạch cả

hai đĩa thức ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.