CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 862

thực đáng thương, phải ở lại vương cung, phu thê như những ngôi sao ở hai
bên dải ngân hà, một người chốn vương cung, một người nơi phủ phò mã,
chỉ nhìn nhau mà khó chịu.

Chỉ là…

Hà Hiệp anh tuấn nhường ấy, uy danh chấn động thiên hạ, một anh

hùng như thế, lại từng trải sự đời, nay đã trở thành Phò mã, trong tay đủ
danh lợi quyền thế, không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các nhìn thấy má đã
ửng hồng, sao có thể đảm bảo Hà Hiệp không có lúc này lúc nọ?

Ngộ nhỡ Phò mã phải lòng ai đó, muốn lập người ấy làm thiếp, mà

nàng lại là một Công chúa, chẳng lẽ lại bãi bỏ pháp lệnh, để người trong
thiên hạ chê cười về lòng đố kỵ của nàng?

Diệu Thiên bất mãn nhìn vào trong gương, ánh mắt đố kị trong đó

cũng khiến nàng giật mình, vội vã lấy khăn phủ lên trên.

Lúc này, Lục Y từ ngoài rèm nói vọng vào: “Công chúa, hoa khô mới

tiến cống đã đưa tới.”

Đang tức giận, Diệu Thiên không muốn bị người khác làm phiền, bèn

cao giọng: “Mang đi. Không có việc đại sự, không được bẩm báo”.

Nghe được nỗi tức giận trong giọng nói của Công chúa, Lục Y giật

mình, hạ giọng: “Vâng”, rồi le lưỡi rụt cổ, không biết Thừa tướng và Công
chúa đã nói với nhau những gì mà Công chúa lại thành ra như thế.

Lục Y đang định xách giỏ hoa khô đi ra, lại nghe thấy mệnh lệnh của

Diệu Thiên: “Lục Y, ngươi đợi ngoài đó”.

Lục Y vội vã dừng chân, đáp: “Vâng”, rồi đứng bên ngoài chờ đợi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.