CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 87

Chải đầu rửa mặt xong, nàng vào phòng hầu hạ tiểu thư. Vừa nhìn

thấy nàng, Hoa tiểu thư đã vỗ tay chê cười: “Tối qua còn chưa kịp ăn đã đi
ngủ rồi, sao mắt lại thâm quầng thế kia? Theo ta thì ngươi đã nhung nhớ
tình lang trọn một đêm rồi”.

Sính Đình quay lại nhìn vào gương, thấy rõ hai quầng thâm dưới mắt,

khuôn mặt thoáng ửng hồng, bất mãn: “Tiểu thư nói linh tinh gì vậy? Tiểu
thư còn thế, nô tỳ mặc kệ tiểu thư đấy”.

Ở vương phủ Kính An, nàng vẫn thường nói chuyện với thiếu gia như

vậy, nên cũng không cảm thấy bất kính. Hoa tiểu thư vốn được mọi người
cung kính quá, lại thành ra thích tính cách của Sính Đình, nên cố nhịn cười,
khuyên giải: “Đừng giận. Ta hiểu mà, lần đầu tiên gặp chàng, ta cũng mất
ngủ mấy đêm liền”.

Vốn chẳng nghĩ thế, nhưng Hoa tiểu thư nói vậy, trái tim Sính Đình

cũng đập thình thịch. Mi mắt khẽ chớp, nàng nói nghiêm túc: “Để nô tỳ
giúp tiểu thư chải đầu rửa mặt, nước sắp nguội hết rồi”.

“Không cần đâu, ngươi tay chân vụng về, ta tự làm lấy còn hơn.” Nói

rồi, Hoa tiểu thư cầm khăn mặt đã vắt sẵn trên tay Sính Đình, “Ngươi đâu
có biết hầu hạ người khác.”

“Nô tỳ không biết hầu hạ người khác ư?”, Sính Đình trợn tròn mắt. Từ

nhỏ nàng đã hầu hạ thiếu gia khó tính ngang ngạnh, mà toàn được khen,
chưa có ai nói một câu không hay về nàng. Cầm kỳ thi họa, thông minh
lanh lợi, nói chuyện tâm giao, luận đàm việc lớn, thông hiểu ý người, ai so
được với nàng? Lòng tự tôn của Sính Đình thực sự bị tổn thương, “Hôm
trước chải đầu cho tiểu thư chẳng qua cũng chỉ làm đứt mấy sợi tóc thôi
mà.”

“Chắc chắn từ trước đến giờ ngươi chưa hề chải đầu cho ai.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.