CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 875

Vân Thường, chủ nhân của Vân Thường là Công chúa. Công chúa muốn ai
sống, người ấy được sống; muốn ai chết, kẻ đó phải biến mất. Đây chính là
vương quyền.”

Dưới sự đồng ý của Diệu Thiên, kho tiền lương dành riêng cho việc

quân của Vân Thường đã chính thức thành lập, thế lực của Hà Hiệp dần
dần được mở rộng.

Đông Lâm vương ốm nặng mà băng hà, Vương hậu tuân theo di lệnh

nhiếp chính. Quân Đông Lâm mất đi Trấn Bắc Vương như người mất
xương sống, không còn khí phách như trước.

Ẩn mình bao lâu nay, Hà Hiệp tất sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt thế

này. Đúng mùa cỏ non ngựa béo, lại nhân lúc quân quyền, tiền lương sẵn
trong tay, cuối cùng Hà Hiệp cũng thỉnh cầu Diệu Thiên cho xuất binh.

“Như thế… có ổn không?”, Diệu Thiên cau mày, bàn tay đang cầm

trái cây lại đặt xuống, nhìn sang Hà Hiệp.

Khuôn mặt tuấn tú tươi cười, Hà Hiệp nhìn Diệu Thiên: “Công chúa

cảm thấy chỗ nào không ổn?”

Chưa đợi Diệu Thiên trả lời, Quý Thường Thanh ở bên cạnh đã cười

đáp: “Vân Thường ta vẫn luôn coi trọng quốc sách an cư một phương, tự
cung tự cấp, không tranh giành với nước khác. Chăm lo được cho bách
tính, quốc gia mới có thể hưng thịnh”

Nghe thế, Diệu Thiên lộ vẻ tán đồng.

Hà Hiệp trầm ngâm một lát, bỗng thoải mái cất lời: “Việc lớn như thế

này cũng không thể vội vã ra quyết định ngay. Chi bằng trong buổi chầu
ngày mai, triệu tập quần thần bàn bạc rồi hãy định đoạt, Công chúa thấy
sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.