CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 876

Diệu Thiên đang lo lắng Quý Thường Thanh và Hà Hiệp sẽ xung đột

trực diện nên vội vã gật đầu, rồi nhìn sang Quý Thường Thanh: “Thừa
tướng cảm thấy thế nào?”

Ở trong triều, ông ta có rất nhiều quan văn ủng hộ, Vân Thường trước

nay vẫn luôn trọng văn khinh võ, dựa vào đám võ tướng trong tay Hà Hiệp,
nói thế nào cũng không đấu lại được với thế lực của Quý Thường Thanh.
“Phò mã nói rất đúng, việc lớn thế này, cũng nên đưa ra trước buổi chầu để
quần thần bàn bạc, đến lúc đó Công chúa hãy định đoạt.”

Việc chinh chiến tạm thời gác qua một bên, Hà Hiệp và Quý Thường

Thanh cùng bàn chuyện quốc sự với Diệu Thiên thêm một lúc, rồi lần lượt
cáo từ vì còn có quốc sự cần xử lý.

Diệu Thiên nhìn theo bóng hai người rời đi, lòng thầm thở phào.

Trong triều, phe phái của Thừa tường và Phò mã ngấm ngầm đối chọi nhau,
như mũi tên đã đặt sẵn trên dây cung, chỉ cần chạm khẽ sẽ bật ra ngay.
Cùng là người một nhà, thật khiến người ta khó xử.

Yên lặng một lát, bỗng có tiếng bước chân, nghe rất quen thuộc.

Diệu Thiên ngẩng đầu, ngạc nhiên: “Sao Phò mã quay lại?”.

Hà Hiệp mỉm cười, đến bên Công chúa, ánh mắt nhìn về phía xa xa

ngoài cửa sổ, nói: “Ta vốn định quay về phủ Phò mã, nhưng đi được nửa
đường chợt nhớ ra một câu, nên quay lại gặp Công chúa”

Diệu Thiên ngạc nhiên hỏi lại: “Phò mã nhớ ra câu gì quan trọng?”

“Trong lòng ta, đó thực sự là một câu rất quan trọng” Khóe môi Hà

Hiệp thoáng nét cười, ánh mắt như chìm vào ký ức xa xăm, nói bằng giọng
vô cùng cảm thán, “Chỉ tiếc là có thể Công chúa đã quên mất rồi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.