CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 889

“Ừ” Hà Hiệp lại gật đầu, vẻ mặt sâu xa khó dò, “La Thượng là dũng

tướng do Sở Bắc Tiệp một tay huấn luyện, vô cùng hùng dũng, trong tay lại
có nhiều binh lính, chỉ sợ cánh quân Vĩnh Tiêu của Quý thiếu tướng quân
không đủ sức tấn công, chi bằng cử thêm cánh quân Úy Bắc cùng đi, cũng
để…”

“Không cần”, Quý Viêm cự tuyệt ngay, giọng cao ngạo, “Mạt tướng

đã sai người do thám tình hình địch, cánh quân Vĩnh Tiêu đông hơn quân
giữ thành Nhạn Lâm, ta thừa sức công thành. Mỗi một tên La Thượng, đâu
phải Sở Bắc Tiệp, hà tất cần đến nhị thúc ra trận?”

Quý Thường Ninh cố ý “hừ” mấy tiếng, rồi thô lỗ xen vào: “Giết gà

cần gì dao mổ trâu? Một cái thành bé xíu như thế mà phải cần đến hai cánh
quân lớn của Vân Thường ra tay? Như vậy chẳng phải để quân Đông Lâm
chê cười Phò mã hay sao?”.

Hà Hiệp nhìn thúc điệt nhà họ kẻ xướng người phụ họa mà không hề

tức giận, thậm chí còn chấp thuận: “Được, bản phò mã đợi để mừng công
Quý thiếu Tướng quân”.

Quý Viêm giành được cơ hội lập công, bỗng nhớ đến lời dặn của phụ

thân, bất giác nảy thêm ý định, chắp tay nói: “Phò mã, mạt tướng dẫn quân
công thành, muốn được đáp ứng một yêu cầu nhỏ”.

Hà Hiệp hỏi: “Yêu cầu gì?”

“Ngộ nhỡ có điều gì bất trắc, đại quân phải cử người cứu viện, xin Phò

mã cho nhị thúc của mạt tướng được dẫn binh tiếp ứng”

Vốn tuổi trẻ hăng hái, Quý Viêm nói quá thẳng. Như thế rõ ràng hắn

đang lo lắng, một chủ soái như Hà Hiệp sẽ hãm hại mình từ phía sau, và
cũng không tin tưởng những đại tướng khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.