CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 891

Thượng được Sở Bắc Tiệp huấn luyện, nếu gặp điều gì bất thường, nhớ
đừng cậy khỏe, hãy lập tức cử người về quân doanh báo tin cho nhị thúc”.

Quý Viêm gật đầu, khuôn mặt trẻ tuổi thoáng nét cười tự tin: “Nếu

chiến thắng, tiểu điệt cũng sẽ lập tức sai người về báo với nhị thúc”.

Quý Thường Ninh cười ha ha: “Đi sớm về sớm, nhị thúc đợi tin tốt

của điệt nhi.”

Trước lúc bình minh, sắc trời còn tối hơn đêm đen. Quý Thường Ninh

nhìn theo bóng dáng Quý Viêm rời đi, rồi quay lại đại bản doanh.

Trong doanh trại, tướng lĩnh của mấy cánh quân còn lại vẫn đang nghỉ

ngơi, đội lính gác tuần tiễu bên ngoài.

Quý Thường Ninh nghĩ bụng, hôm nay cũng chẳng có việc gì lớn, chỉ

đợi tin thành Nhạn Lâm nên hắn dứt khoát quyết định quay về ngủ bù. Trên
đường quay về, đi qua đám binh lính thân cận của mình, bước vào trướng
soái, thuận tay vứt bộ giáp trụ nặng trịch lên giường, ngáp dài một cái.

Bất chợt, một cánh tay từ sau vung ra, bịt chặt miệng Quý Thường

Ninh.

“Ưm ưm…”

Quý Thường Ninh trợn tròn hai mắt. Là bậc lão tướng trên sa trường,

hắn cũng kịp đưa hai tay xuống hông, nhưng chưa kịp sờ vào thanh kiếm,
đã nghe “bốp” một tiếng sau gáy, bị kẻ bịt mặt đánh mạnh một cái. Người
đánh trộm sức to lực khỏe, Quý Thường Ninh giãy giụa một hồi, rồi đổ vật
xuống đất, bất tỉnh.

Kẻ đứng sau lưng mình vận áo đen, khăn che mặt đen, chỉ để hở một

đôi mắt sáng lấp lánh trong trướng tối om. Kẻ đánh trộm nhìn Quý Thường
Ninh ngã dưới đất, ánh mắt cao ngạo khinh thường, cúi xuống kiểm tra hơi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.