CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 894

Hà Hiệp dẫn theo các tướng lĩnh đến quân trướng của Quý Thường

Ninh. Vừa vén rèm cửa, hơi rượu nồng nặc đã xông thẳng vào mũi quần
tướng.

Trong trướng, bình rượu la liệt, tất cả đều còn mỗi vỏ.

Cả người Quý Thường Ninh nồng nặc mùi rượu, tứ chi thẳng đơ, nằm

trên giường ngáy như sấm.

Cận vệ của hắn đang toát mồ hôi hột, lấy nước lau mặt, liên tục gọi:

“Tướng quân, mau tỉnh dậy! Quý Viêm thiếu tướng quân xin cầu viện!”

Hà Hiệp hạ giọng: “Ta đã hứa với Quý Viêm thiếu tướng quân, nếu

thiếu tướng quân xin cầu viện, chỉ cử Quý Thường Ninh tướng quân đi cứu.
Giờ phải làm thế nào?” Đoạn Hà Hiệp quay sang cận vệ của Quý Thường
Ninh ra lệnh, “Nhanh, lấy nước lạnh đổ vào mặt, mau nghĩ cách gọi Quý
tướng quân dậy!”

Tên cận vệ cũng biết chiến sự khẩn cấp, nên vội vã bưng nước đến, hất

ướt hết mặt Quý Thường Ninh. Nhưng, Quý Thường Ninh đã uống bao
nhiêu rượu trộn thuốc mê, làm sao tỉnh được? Tiếng ngáy của hắn vẫn y
như cũ.

Lính liều mạng quay về báo tin vốn là quân tâm phúc bên cạnh Quý

Viêm, nghĩ đến Thiếu tướng quân nhà mình đang cận kề ranh giới sống
chết, càng hận Quý Thường Ninh chẳng ra sao, rồi quỳ sụp xuống chân Hà
Hiệp, khẩn cầu như sắp khóc: “Phò mã, không thể đợi thêm được nữa, xin
Phò mã hãy cử một vị tướng quân khác đi”.

Khuôn mặt tuấn tú của Hà Hiệp cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn lắc

đầu: “Một lời bậc quân tử đáng giá ngàn vàng, huống hồ ta là chủ soái. Quý
Viêm thiếu tướng quân tuổi trẻ tài cao, trước khi ra quân đã thỉnh cầu nếu
có biến cố, chỉ muốn Quý Thường Ninh tướng quân đi cứu viện, chắc chắn
vì có lý do. Ta đã đồng ý thì không thể làm khác được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.