Chu Tình.
“Thượng tướng quân…”
“Đừng nói nữa”, Tắc Doãn buông cây cuốc, “Mang theo nước và phần
cơm Dương Phượng đã chuẩn bị, chúng ta xuống ruộng thôi”.
Tin tức từ phương xa như đám mây đen kéo đến, bao trùm lên làng
quê hẻo lánh, lưu truyền trong những tiếng thì thầm vụng trộm và muôn
vàn ánh mắt hốt hoảng sợ hãi.
Huynh đệ duy nhất của đại vương, Trung Đàm vương gia của Bắc
Mạc hiệu triệu tàn binh, phản kháng Hà Hiệp. Chưa đầy mười ngày, Trung
Đàm đã tập hợp được hơn ba vạn người. Nhưng nghĩa quân đã bị đại tướng
dưới trướng Hà Hiệp đánh tan ở ngoại thành cách thành đô Bắc Mạc mười
dặm, Trung Đàm vương gia bị bắt sống, xử cực hình lăng trì.
Còn quân Đông Lâm liên tục thất bại đã tập hợp tất cả binh lực, thêm
một lần quyết chiến với đại quân Vân Thường, định nhân lúc ý chí còn
hăng hái mà phản kháng Hà Hiệp . Nhưng Hà Hiệp chỉ cần dùng tiểu kế,
sai binh mai phục ở sơn cốc, khiến quân Đông Lâm tổn thất nặng nề, thây
chết đầy đống, máu nhuộm đỏ sông Phục Sạp.
Quy Lạc cũng vô cùng nguy cấp. Cuối cùng đại quân Vân Thường
cũng tiến đến thành đô Quy Lạc. Quy Lạc vương muốn đưa thư hàng. Đại
tướng quân Nhạc Chấn vẫn đang đối đầu với Quy Lạc vương thấy tình thế
không ổn, lập tức dẫn quân tránh mũi nhọn tấn công của đại quân Vân
Thường, trốn về phía biên giới Quy Lạc.
Hết tin tức này đến tin tức khác đều diễn tả sự thắng lợi của Hà Hiệp
cũng như sự huy hoàng của đoàn quân Vân Thường. Dưới bao vầng hào
quang là chúng dân mất nước bị vắt kiệt đến chỉ còn thoi thóp để tiếp tế cho
đội quân.