CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 925

“Thiên hạ rộng lớn này, chẳng lẽ không có người thắng nổi hắn sao?

Thời thế gì không biết!”

“Tôi nghe nói có một người…” Trong đám người vọng ra một câu nói

e dè.

Những đôi mắt tuyệt vọng lập tức mở to, tập trung về phía người vừa

nói.

“Ai?”

Thôn dân kia chỉ nghe qua đôi, ba câu đồn thổi, bèn trầm tư suy nghĩ:

“Hình như gọi là cái gì Bắc vương, cái gì mà Sở Sở ấy…”.

“Thế người đó ở đâu?”

“Điều này… thì tôi không biết…”

Họ lại thất vọng, những đôi mắt vừa lóe lên chút ánh sáng giờ ảm đạm

trở lại. Họ ngồi hoặc đứng dựa vào góc tường, khuôn mặt đờ đẫn.

Hôm nay phải nộp ba cân sắt, ngày sau sẽ là gì?

Đập nồi, cộng thêm cán cuốc hay dùng, Tắc Doãn cũng đủ sắt nộp cho

quan binh. Ánh nắng tươi đẹp kia hình như không phát hiện nỗi âu sầu u
uất bên dưới, vẫn rạng rỡ soi tỏ chốn nhân gian.

Tắc Doãn mồ hôi đầm đìa múa cuốc dưới ruộng. Đây là cái cuốc cuối

cùng còn lại trong nhà.

Đại vương mất, nước cũng mất rồi.

Quan binh đến rồi đi, mặc sức phi ngựa qua những cánh đồng mà họ

đã vất vả cấy trồng. Tắc Doãn như bị một tảng đá đè nặng, khiến trái tim
nát vụ, nhỏ máu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.