Tắc Doãn từng là thượng tướng quân, từng nắm giữ quân quyền cao
nhất Bắc Mạc, từng dẫn đầu đội quân ý chí hăm hở, tự hào chứng tỏ quân
uy Bắc Mạc, từng thề sẽ bảo vệ đại vương và dân chúng Bắc Mạc.
Nhưng nay, đại vương đã chết, con dân Bắc Mạc đang bị giày xéo bởi
vó ngựa của kẻ thù.
Nếu đối thủ không là Hà Hiệp, nếu lòng không vướng bận thê nhi, liệu
Tắc Doãn có còn đứng đây lặng lẽ vung cán cuốc, để đám quan binh tàn
bạo kia cướp đi thành quả lao động phải đánh đổi bằng bao vất vả của
mình?
Tối nào Dương Phượng cũng lo lắng nhìn phu quân. Nàng biết, chỉ khi
ngắm hai đứa trẻ vô âu vô lo Khánh nhi và Trường Tiếu, Tắc Doãn mới
cảm thấy tảng đá trong lồng ngực nhẹ bớt phần nào.
Nhưng chỉ cần quay đi, tảng đá ấy lại đè xuống khiến người ta nghẹt
thở.
“A ca! A ca!”
Nghe thấy tiếng gọi, Tắc Doãn ngẩng lên, những giọng mồ hôi to bằng
hạt đậu lấm tấm trên khuôn mặt.
A Hán chạy tới, thở hổn hển: “A ca, không hay rồi! Ngụy lão đệ có
chuyện với quan binh rồi!”
Tắc Doãn giật mình, vứt cuốc chạy ra khỏi ruộng: “Ở đâu?”
“Trên dốc núi bên ngoài thôn, cạnh bãi cỏ”.
Không đợi A Hán nói xong, Tắc Doãn đã chạy vội ra phía cổng thôn.
Ngụy Đình, Tắc Doãn rất hiểu Ngụy Đình.