CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 927

Hán tử đó tính tình nóng nảy, trước kia ở trong quân cũng không buồn

để ý đến thái độ của các tướng lĩnh trên mình, chỉ biết xung phong ra trận
địa, hết lòng đánh trận, bản tính chết cũng không chịu thay đổi.

Tắc Doãn cố tình bảo Ngụy Đình sang bên bãi cỏ để tránh phải ở lại

trong thôn mà liên tiếp nghe thấy những lệnh quân ép chết người của Hà
Hiệp . Sao đã ra đến đây rồi, hắn còn đụng phải quân lính Vân Thường?

Tắc Doãn chạy như bay đến dốc núi, ánh mắt dừng lại nơi bãi cỏ nát

bươm, không biết đã bao nhiêu người ngựa giày xéo. Vệt máu đỏ tươi kéo
dài đến tận bên kia dốc núi.

“Ngụy Đình!”, Tắc Doãn kêu lên, vội chạy sang bên kia chân núi.

Ngụy Đình nằm dưới chân núi, như đã lăn xuống tận đây nên những

vết máu còn nguyên trên cỏ. Tắc Doãn xông tới, quỳ xuống, khẽ khàng đỡ
Ngụy Đình dậy: “Ngụy Đình, sao lại thế này?”

“Chúng… bọn chúng…” Cả đầu lẫn mặt Ngụy Đình sưng vù, những

vết thương trên người vẫn đang chảy máu, không rõ là do đao hay do giẫm
đạp, “Cướp hết ngựa… cả dê nữa… thuộc hạ…”,

“Đừng nói nữa, nằm im đi”, Tắc Doãn trầm giọng, “Ta biết rồi”,

Thấy Tắc Doãn bế Ngụy Đình về, Dương Phượng và Sính Đình thất

kinh, vú nuôi vội vã đưa hai đứa trẻ sang phòng khác chơi, để họ băng bó
vết thương cho Ngụy Đình.

“Ngựa và dê… đều…”.

“Đừng nói nữa.” Dương Phượng dịu dàng nói với Ngụy Đình đang

gắng sức cất lời, rồi thở dài một tiếng, “Cướp của đã đành, sao còn đánh
người ta ra nông nỗi này?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.