CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 965

Không phải hồn phách, mà là một Sính Đình bằng xương bằng thịt!

Niềm vui tìm lại được báu vật đã đến với Sở Bắc Tiệp.

“Sính Đình… Sính Đình, nàng còn sống?” Chàng dang rộng vòng tay,

mặc kệ tất cả mà ôm chầm lấy nàng.

Sính Đình dịu dàng tựa vào lòng chàng, khẽ nói: “Sính Đình không

mất mạng nơi miệng sói. Sính Đình đã khiến Vương gia lo lắng, Vương gia
có giận không?”.

“Không, không.” Sở Bắc Tiệp xúc động lắc đầu.

Niềm vui lan rộng toàn thân.

Giận gì chứ? Sính Đình vẫn còn sống, nàng vẫn còn sống, vẫn còn

sống!

Đó là niềm hạnh phúc nhất thế gian, sao phải giận?

Hạnh phúc đang ca hát nhảy múa quanh chàng.

Cảm tạ trời đất, cảm tạ sông núi, rừng già, các vị thần linh, Sính Đình

vẫn còn sống!

Sở Bắc Tiệp lầm rầm thành kính cảm tạ ông Trời đã ban cho mình một

kỳ tích.

Làn hương quen thuộc, làn hương chỉ thuộc về Sính Đình đang ùa vào

mũi, chàng ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng. Như đã đánh mất khả
năng nói chuyện, chàng không biết dùng từ nào để biểu đạt niềm vui và nỗi
xúc động trong lòng.

Sở Bắc Tiệp ra sức cảm nhận vòng tay có Sính Đình, cảm nhận thân

thể dịu dàng ấm áp của nàng, từng nhịp đập của trái tim, và những cử động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.