CÔ PHƯƠNG BẤT TỰ THƯỞNG - Trang 998

Tất cả những người bên ngoài đều lắng tai nghe, suy đoán động tĩnh

bên trong. Lục Y kêu lên vài tiếng, không biết tại sao cũng đột ngột ngừng
bặt, bên trong và bên ngoài bất chợt yên tĩnh một cách chết chóc. Một lúc
sau, Lục Y lại kêu lên: “Người đâu! Người đâu!”.

“Người đâu! Công chúa ngất rồi, gọi ngự y! Mau gọi ngự y!”

“Thị vệ đại ca, thị vệ đại ca ơi, cầu xin các người, hãy bẩm báo với

Phò mã đi!”

“Công chúa… Công chúa… Trời ơi, máu!” Cánh cửa gỗ ầm một tiếng,

không biết có thứ gì thúc mạnh vào, khiến đám thị vệ đứng bên ngoài thót
tim. Bên trong là tiếng móng tay đang cào vào cánh cửa.

“Máu, máu! Người đâu! Người đâu! Người đâu…”, Lục Y gào khóc.

Tiếng gào khóc hoảng loạn của Lục Y càng khiến đám thị vệ sởn da

gà, ai nấy đều liếc trộm Hà Hiệp.

Nghe tiếng kêu khóc của Lục Y, Hà Hiệp bèn bảo: “Các ngươi lui hết

ra, không có sự cho phép của ta, bất cứ ai cũng không được lại gần”.

Đám thị vệ nghe tiếng kêu như trong ác mộng, chỉ mong có thể nhanh

chóng rời khỏi đây, nên lập tức rút sạch.

“Cầu xin các đại ca hãy gọi ngự y đến, ai cũng được, gọi ai cũng

được…”, Lục Y vẫn đang khóc lóc trong phòng, rồi liên tiếp mấy tiếng rầm
rầm, hình như Lục Y quay lại bên Diệu Thiên, trong lúc hoảng loạn mà va
phải bàn ghế.

Choang!

Chiếc chậu rửa mặt cũng rơi xuống đất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.