Diệp Phiên Nhiên như bị đẩy lên tận mây xanh, đứng trên bục
nhận phần thưởng mà mắt cô chẳng biết nhìn về hướng nào nữa.
Nhận xong phần thưởng, bắt tay thầy hiệu trưởng rồi bước xuống
bục, chân cô vướng vào dây micro, cả ngừoi chao đảo lao thẳng về
phía trước vài bước, may mà Tiêu Dương đang đi đằng trước kịp
thời chìa tay ra ứng cứu cô mới không bị té ngã thất thố trước mặt
bao nhiêu người.
Dưới khán đài vang lên tràng cười chế nhạo, chẳng rõ là chê
cười hay thiện chDiệp Phiên Nhiên mặt ửng đó, cô chạy như bay về
hàng ngũ dưới ánh nhìn của hàng nghìn học sinh và thầy cô giáo.
Chính hành động “anh hùng cứu mỹ nhân” nho nhỏ đó mà
Diệp Phiên Nhiên thoáng chốc thay đổi quan niệm về Tiêu Dương.
Cậu không lạnh lùng như vẻ bề ngoài của mình, tuy rằng cậu
thường cô độc một mình trên lớp nhưng đằng sau vẻ cao ngạo lập dị
đó là tấm lòng hào hiệp trượng nghĩa.
Lần này một lúc đoạt hai giải thưởng, Tạ Dật dụ dỗ hai người
dùng tiền thưởng mời mọi người ăn một bữa tại quán ăn nhỏ cạnh
trường. Tiêu Dương thoải mái nói: “Mời mọi ngừoi ăn uống không
thành vấn đề, có điều Diệp Phiên Nhiên thì xin miễn đi, để mình tôi
thanh toán được rồi!”
Tự bỏ tiền túi đến nhà hàng dùng bữa, với học sinh trung học
nghèo rớt mồng tơi thì đây chính là lần đầu tiên trong đời. Khi thức
ăn được dọn lên, khoảng cách giữa nam sinh và nữ sinh bị phá vỡ,
chẳng còn cảm giác xa lạ nào nữa.
Giữa chừng, bọn họ còn muốn gọi thêm chút bia. Tiêu Duong
vờ tỏ vẻ tửu lượng mình khá, cậu nhất quyết phải mời Diệp Phiên