CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 153

Diệp Phiên Nhiên quay mặt sang bên phải liền trông thấy cậu,

vẻ mặt tiều tụy, áo quần lôi thôi, trên chiếc áo trắng loang lổ vệt
máu. Khuôn mặt buồn rười rượi, đáy mắt chất đầy nỗi ăn năn,
dường như người chịu đau thương chính là cậu.

Trông thấy cô trố mắt nhìn, cậu chụm đầu sang hỏi nhỏ: "Cậu

tỉnh rồi à? Đã đỡ chút nào chưa? Có còn đau không?"

Nhảm nhí! Cậu thử bị bóng nện xem, sao mà không đau chứ?

Diệp Phiên Nhiên giận dỗi quay mặt lại, nhắm mắt, không thèm để
ý đến cậu.

Dương Tịch hú hồn, vội vàng chạy ra ngoài, gọi bác sĩ vào: "Cô

ơi, cô mau đến đây, kiểm tra lại lần nữa..."

Bác sĩ tiến lại gần, nhìn kỹ vết thương của cô, nói với Dương

Tịch: "Không sao rồi, tỉnh lại là khỏe rồi!"

"Không sao thật chứ cô? Chẳng phải bảo là chỉ bị bóng nện vào

sống mũi thôi sao? Sao lại bị ngất đi thế? Liệu có phải tổn thương
đến não không cô?" Dương Tịch lải nhải hỏi một tràng, Diệp Phiên
Nhiên nằm trên giường không nhịn nỗi, khẽ nhướn mí mắt lên, mất
kiên nhẫn nói: "Dương Tịch, có cậu vỡ sọ ấy, miệng lảm nhảm bên
tai, phiền chết đi được!"

Giọng cô không mấy thân thiện nhưng Dương Tịch lại cảm

nhận được nỗi ấm ức chẳng nói nên lời. Thế nhưng, ít ra thì cô cũng
chịu mở miệng trò chuyện cùng c

Bác sĩ vừa đi khỏi, Dương Tịch mới kéo chiếc ghế ngồi xuống

cạnh giường, cằm tì vào lưng ghế: "Muốn uống gì không? Tôi mua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.