“Chẳng lẽ cậu ta vì cậu mà đăng ký vào Nam Kinh ư?” Hạ
Phương Phi hỏi trong điện thoại. “Thật không ngờ, cậu ta lại si tình
với cậu đến vậy!”
Sai lầm nối tiếp sai lầm, đến phút cuối cùng, Diệp Phiên Nhiên
vì ánh mắt ngờ vực của thầy Quách mà lung lay dao động trước sự
tự tin vốn không kiên định của chính mình, cô đã tạm thời thay đổi
nguyện vọng.
Tuy là sự đùa cợt trớ trêu của số phận nhưng cô vẫn chẳng còn
mặt mũi nào đi hỏi Trần Thần rằng Dương Tịch hiện giờ ra sao. Mọi
người đều cho rằng, là cô phụ lòng Dương Tịch, báo hại Dương Tịch
không được vào trường học danh tiếng nhất nước. Trong con mắt
bạn bè, cô đã trở thành người gây ra tội lỗi, là kẻ phạm tội trong tình
yêu.
Diệp Phiên Nhiên có nỗi ấm ức trong lòng khó nói thành lời, có
trời đất làm chứng, từ đầu đến cuối, cô chưa từng hứa hẹn với
Dương Tịch rằng muốn ở bên cậu. Mối tình thời son trẻ này, đó chỉ
là tình đơn phương một phía từ cậu mà thôi.
Khó khăn lắm mới hoàn tất thủ tục báo danh, lãnh xong chăn,
màn, ga trải giường, thau rửa mặt cùng phích nước nóng, Diệp
Phiên Nhiên theo sau bố mẹ, bước vào khu ký túc xá nữ.
Diệp Phiên Nhiên được xếp vào phòng tám người, căn phòng
không lớn lắm, chật vật đặt bốn chiếc giường tầng. Không gian còn
lại chỉ đủ đặt chiếc bàn dài, đến cả va ly cũng chẳng có chỗ để, đành
phải đặt dưới gậm giường.
Vừa bước vào ký túc xá, mẹ đã thay cô mở lời trước: “Phiên
Phiên à, con ngủ tầng dưới đi. Ngủ tầng trên hàng ngày phải trèo lên