CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 187

trèo xuống, chẳng an toàn chút nào

“Bố thấy ngủ tầng trên tốt hơn, tầng trên thoáng mát, dễ đọc

sách!” Bố cô không tán thành.

Hai người lại tranh luận với nhau. Kể từ khi cô thi đỗ đại học,

bố mẹ cô như hai con gà trống chọi nhau thường xuyên vì chút
chuyện nhỏ nhặt như chiếc lông gà. Diệp Phiên Nhiên hiểu rằng
thực ra vì bố mẹ không đành lòng xa cô. Đứa con gái duy nhất rời
khỏi nhà, không khí trong nhà bỗng chốc lạnh tanh, bố mẹ cô thực
sự không quen chút nào.

“Thưa cô, thưa chú, không cần tranh cãi nữa ạ! Giường đều đã

được sắp xếp sẵn cả rồi.” Cô gái với khuôn mặt tròn trĩnh đang ngồi
tựa cánh cửa ở chiếc giường tầng dưới, lễ phép đứng thẳng dậy,
mỉm cười nói: “Cháu tên là Lưu Tịnh Nghi, là trưởng ký túc xá
phòng 302 ạ!”

“Chào bạn, mình tên Diệp Phiên Nhiên.” Diệp Phiên Nhiên

thoải mái tự giới thiệu bản thân: “Cậu cũng học lớp hai năm nhất
khoa Trung văn phải không?”

“Đúng vậy!” Lưu Tịnh Nghi cười nói: “Tất cả mọi người trong

phòng này đều là học cùng lớp!”

“Cháu là người vùng nào?” Mẹ cô nhiệt tình hỏi xen vào.

“Cháu là người thành phố S, còn mọi người thì sao ạ?”

“Ở thành phố D!” Mẹ cô đáp trả: “Tiểu Lưu à, sau này nhờ

cháu chiếu cố Diệp Phiên Nhiên nhà bác. Cháu nó thật thà, nhút

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.