“Ý tôi nói Dương Tịch có mắt như mù!” Trần Thần khó chịu
lầm bầm, xoay người bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Diệp Phiên Nhiên nhìn theo bóng dáng cậu ta dưới màn đêm,
thoắt cái maat16 dạng ngay góc cua dãy ký túc xá.
Ăn xong cơm tối, quay về ký túc xá, trèo lên chiếc giường tầng
trên, núp mình trong tấm màn, cuối cùng cô cũng mở bức thư ra
xem.
Đã bước sang thế kỷ XXI, có điện thoại di động, có QQ, có cả
email, thời đại mạng công nghệ thông tin phát triển từng ngày vậy
mà vẫn có người chịu dùng ngòi bút viết thư cho cô. Việc làm này
khiến cô cảm động.
Nét của Dương Tịch rất sắc, bức thư ngắn gọn súc tích, chỉ vỏn
vẹn hai câu: “Diệp Phiên Nhiên, tôi mến cậu, muốn được ở bên cậu.
Vì sao hết lần này đến lần khác làm tổn thương tôi?”
Cô nhìn bức thư, thật sự không biết mình nên làm gì.
Chiều hôm sau, tám cô gái phòng 302 đều có mặt đầy đủ.
Ngoài Nhiếp Hân đến từ Quảng Châu, cô gái Đông Bắc Tiết Duyệt
và Khổng Thiên Thiên từ tỉnh Tứ Xuyên, còn lại đều là nữ sinh bản
xứ của tỉnh này.
Diệp Phiên Nhiên và cô bạn nằm giường dưới tên Khổng Thiên
Thiên vô cùng hợp cạ. Khổng Thiên Thiên dáng người nhỏ nhắn, nói
chuyện nhỏ nhẹ, làn da trắng nõn. Một cô gái dịu dàng xinh xắn, hỏi
ra mới biết lớn hơn Diệp Phiên Nhiên hai tuổi. Khổng Thiên Thiên