CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 223

“Phiên Phiên, đều tại em, vì sao không chịu điền Đại học Nam

Kinh chứ?” Cậu nắm lấy ngón tay mềm mại trắng muốt của cô, khẽ
than vãn: “Điểm thi đại học của em rõ ràng có thể đỗ vào trường đại
học hạng nhất cơ mà!”

Diệp Phiên Nhiên tựa vào lưng ghế, ngủ say chẳng hay biết gì.

Lúc này, xe buýt đang vào khúc cua gấp, toàn thân cô lệch sang một
bên, Dương Tịch đưa tay đỡ lấy bờ vai cô và rồi cậu chẳng buông ra
nữa. Tất cả những cảm quan của cậu đều tập trung lên bờ vai của
mình để cảm nhận hơi thở dịu nhẹ đều đặn của cô, cảm nhận mùi
hương thiếu nữ thoang thoảng trên cơ thể cô.

Cánh tay thon dài mảnh khảnh của cậu nhẹ nhàng vòng quanh

người Diệp Phiên Nhiên, ngón tay khẽ lướt trên khuôn mặt mát nhẹ
láng mịn của cô, rồi cậu bất chợt cúi đầu xuống. Diệp Phiên Nhiên
vẫn say ngủ trong giấc nồng, hoàn toàn không cảm nhận được cảm
giác ẩm ướt ấm áp trên bờ môi.

Một chiếc hôn vụng trộm lén lút. Thực lòng mà nói, tối qua cậu

muốn đặt nụ hôn trên môi cô nhưng phút cuối cùng cậu lại do dự.
Cậu lo sợ về sự đường đột của ình. Vì tình yêu, nên cậu nhún
nhường, vì yêu cô mà cậu dè dặt thận trọng.

“Đường XX, xin quý khách xuống xe bằng cửa sau! Trạm tiếp

theo, ga tàu…”

Âm thanh nhắc nhở đến trạm vang lên bên tai, Diệp Phiên

Nhiên mở choàng đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, khuôn mặt bảnh
trai của Dương Tịch thoáng chốc đập ngay vào mắt cô. Cô phát hiện
mình nằm trong lòng cậu, khuôn mặt đỏ ửng một mảng, cuống
cuồng ngồi dậy, vừa liếc mắt trông thấy nước dãi của mình thấm ướt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.