một mảng bên vai cậu, một vệt trắng hiện rõ ràng trên chiếc áo khoác
ngoài của cậu.
“Hơ, xin lỗi…” Diệp Phiên Nhiên cúi đầu, trong lòng xấu hổ
đến chết. Trời ạ, cô còn nhỏ nước dãi nữa!
“Em ngủ say thật đấy, hệt như chú heo con ham ngủ. Tối qua
em ngủ không ngon sao?” Dương Tịch quan tâm hỏi han, thật ra là
để che giấu đi sự bối rối của mình, cậu chẳng thể xác định được vừa
rồi cô thực sự ngủ hay chỉ là vờ ngủ.
“Ờ, không ngủ ngon…” Cô lúng búng nói, gò má ửng đỏ, hệt
như đứa trẻ phạm lỗi.
Dương Tịch cảm thấy dáng vẻ của cô trông thật đáng yêu,
không nhịn được véo vào má cô một cái, rồi nói: “Ngày mồng 10
tháng sau trường cho nghỉ lễ, lần này em nhất định phải đợi anh
đấy, không được một mình về thành phố D trước đâu!”
Diệp Phiên Nhiên xoa gò má bị véo đau, trong lòng dấy lên nỗi
chua xót ngọt ngào.
Dương Tịch, làm sao đây? Em không nỡ xa anh!
Diệp Phiên Nhiên tiễn Dương Tịch đón chuyến tàu hỏa trở về
Nam Kinh. Ngồi trên chiếc xe buýt trở về trường học, cô mải chìm
đắm trong tâm trạng u buồn. Diệp Phiên Nhiên, vì sao tình yêu của
mày đều tồn tại trong sự chia ly?
Cô bắt đầu có chút hối hận, trước đây vì sao không đăng ký
Đại học Nam Kinh