CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 31

Ánh mặt trời chiều đông còn sót lại hắt trên mái tóc ngắn đen tuyền dày đặc. Cô nằm sấp

trên bàn, buồn bã và lặng lẽ thổn thức.

Thẩm Vỹ dừng bước, đứng tựa hành lang ngoài lớp học, cậu

không dám quấy rầy cô.

Nghe thấy tiếng khóc bị dồn nén của cô, lòng cậu bất chợt dấy

lên một tình cảm thương xót đến dịu dàng cùng chút phẫn nộ đến
khó hiểu. Lần đầu tiên cậu cảm thấy trò đùa của Miêu Khả Ngôn và
Trần Thần hết sức quá đáng dù rằng sắc mặt Diệp Phiên Nhiên xanh
xao, thân hình gầy gò, trông rất yếu đuối, thực sự có phần giống với
nhân vật Lâm Đại Ngọc của diễn viên Trần Hiểu Húc.

Sân trường sau giờ tan học im phăng phắc, từ sân tập thể dục

thấp thoáng vọng lại âm thanh quả bóng vỗ trên mặt nền, lớp học
cách sân tập rất xa, âm thanh vắng lặng đến lạ thường.

Chẳng rõ mất bao lâu, cuối cùng Diệp Phiên Nhiên cũng bình

tĩnh trở lại. Cô khoác ba lô bước ra khỏi phòng học, trông thấy Thẩm
Vỹ đứng lặng ngay ngoài cửa, gương mặt cô chợt hiện vẻ hốt hoảng,
đưa tay quệt gò má theo phản xạ, bỏ chạy xuống tầng cùng đôi mắt
đỏ mọng.

Thẩm Vỹ lấy chiếc bút đỏ, vội vàng chạy đến văn phòng làm

việc của thầy Tiêu. Thầy Tiêu lớn hơn cậu và các bạn học vài tuổi,
vừa tốt nghiệp đại học sư phạm. Tuy tuổi đời còn trẻ nhưng thầy rất
tài hoa, những bài giảng trên lớp của thầy rất thú vị, dẫn chứng lập
luận hấp dẫn lôi cuốn, đến cả học trò không yêu thích môn văn, có
thói quen làm bài tập toán trong giờ văn như Dương Tịch cũng
chăm chú lắng nghe. Còn với Thẩm Vỹ vốn say mê môn văn lại càng
như được khơi thêm nguồn cảm hứng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.