CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 334

Sống lưng Diệp Phiên Nhiên lạnh toát, không kìm được, cô

ngẩng đầu lên: “Cháu không hề thao túng Dương Tịch, chuyện gì
cũng đều là vì anh ấy tình nguyện làm, nguyên nhân chỉ có một là vì
anh ấy yêu cháu!”

“Yêu à?” Phùng Diệu Hoa cười nhạt: “Cô tưởng rằng nó yêu cô

ư? Thực ra nó chỉ là hiếu kỳ mà thôi! Vì hoàn cảnh gia đình cô và
chúng tôi không giống nhau, cô không giống với những người con
gái xung quanh nó. Con trai ta, ta biết nó lắm, nó vốn là đứa hơn
thua háo thắng. Người nào không thèm đoái hoài gì đến nó thì nó sẽ
chẳng cam lòng, nhất quyết làm mọi cách để dụ dỗ cô, nhất quyết
phải giành lấy được đối phương! Nếu như cô ngỡ rằng đây chính là
tình yêu, vậy thì cô lầm to rồi! Ta khuyên cô tốt hơn nên tự biết sức
mình mà rút lui, đừng bám rịt lấy con trai ta không buông, đến khi
có thứ mới mẻ hơn, chơi chán rồi nó cũng sẽ đá cô thôi, đến lúc đó
chẳng phải cô tự rước nhục nhã vào người hay sao?”

Diệp Phiên Nhiên tay nắm chặt mép bàn, giận đến mặt trắng

bệch, cả người run lẩy bẩy. Bình thường cô quen biết không rộng,
nhận thức có phần nông cạn, vậy mà hôm nay cô cũng được diện
kiến thế nào gọi là nhân cách đạo đức, thế nào gọi là ngoài miệng
thơn thớt nói cười trong bụng cả bồ dao găm.

Buồn cười thật! Cứ cho bà là mẹ của Dương Tịch, là phu nhân

Phó Thị trưởng đi chăng nữa cũng chẳng thể nhục mạ người khác

Diệp Phiên Nhiên không thể nhẫn nhịn thêm nữa, đứng phắt

dậy, nhả từng chữ trong tâm trạng đầy phẫn nộ: “Thưa Dương phu
nhân kính mến, cháu không hề bám rịt lấy con trai bác, mà trái lại,
chính con trai bác sống chết quấn chặt lấy cháu. Nếu bác muốn ép

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.