“Phiên Phiên, em đừng nghĩ vậy!” Thẩm Vỹ nói: “Bất luận em
làm điều gì, bất luận em có ở bên anh hay không thì anh cũng mong
rằng em vui vẻ hạnh phúc!”
“Nhưng mà, em không vui, chẳng vui chút nào!” Diệp Phiên
Nhiên mượn sức mạnh của men rượu để trút bầu tâm sự cùng cậu.
Trên thế gian này, ngoài Thẩm Vỹ chẳng còn ai có thể khiến cô
tháo lớp vỏ phòng bị, khiến cô có thể thoải mái trải lòng chẳng chút
e dè kiêng kị mà để lộ vết thương tổn cùng dáng vẻ rầu rĩ.
“Thẩm Vỹ, em thực sự yêu Dương Tịch, em rất sợ mất anh ấy.
Em không ngờ mình lại đem lòng yêu anh ấy. Anh ấy dốc hết sức
đem đến cho em tình yêu đẹp nhất, thế nhưng tình yêu anh ấy dành
cho em khiến em chẳng còn tự tin vào mình nữa, trái lại em càng trở
nên tự ti nhút nhát. Em chẳng biết vấn đề này xảy ra ở đâu. Thẩm
Vỹ, anh nói xem em đã làm sai điều gì chứ? Liệu có phải em thực sự
không xứng với anh ấy không?”
Thẩm Vỹ không nén được nỗi chua xót trong lồng ngực, cậu
lắc đầu, đặt cốc bia trong tay cô xuống.
“Cả bố em cũng nói rằng em và anh ấy không hợp nhau!” Diệp
Phiên Nhiên chụp lấy tay cậu, hệt như chụp lấy ngọn cỏ cứu sinh:
“Trước khi chưa gặp bố mẹ anh ấy, em vẫn rất tự tin nhưng khi đối
mặt với mẹ anh ấy, em chợt nhận ra rằng, hai người bên nhau nếu
chỉ có tình yêu vẫn chưa đủ. Hoàn cảnh gia đình hai bên cách biệt
quá lớn, hiện giờ anh ấy vẫn còn có thể tha thứ cho em vì anh ấy yêu
em. Nếu một lúc nào đó tình yêu anh ấy dành cho em tan biến thì
sao? Anh ấy giỏi giang xuất sắc, tương lai rộng mở trước mắt, em sẽ
trở thành viên đá ngáng đường anh ấy thôi.