“Á…” Diệp Phiên Nhiên hú hồn, tiếng thét chực vnag lên từ cổ
họng cô nhưng khi đã nhận ra người đó là ai thì bỗng chốc im bặt.
Dương Tịch lôi Diệp Phiên Nhiên ra góc tường, cô chẳng hề
giằng co vì cậu véo cô quá đau, xương cổ tay cô như muốn đứt ra
từng đoạn.
Dưới ánh đèn mờ ảo, Dương Tịch mím chặt môi, sắc mặt tím
tái, trong đôi mắt sâu đen thăm thẳm ngập tràn nỗi phẫn nộ. Vẻ mặt
này khiến người khác hoảng sợ. Từ khi quen cậu đến nay, đây là lần
đầu tiên Diệp Phiên Nhiên trông thấy.
Điều khiến cô càng kinh hoàng hơn chính là giọng nói phẫn nộ
của cậu: “Diệp Phiên Nhiên, người vừa rồi em ôm có phải là Thẩm
Vỹ không?”
Cậu gọi cô là Diệp Phiên Nhiên, không còn là Phiên Phiên nữa!
Một luồng khí lạnh len lỏi sâu tận trong tim nhanh chóng lan khắp
cơ thể cô. Cô khẽ khàng ngẩng đầu, há hốc miệng nhưng chẳng nói
nên lời nào.
“Em không đến Nam Kinh, cũng không muốn anh đến trường
chính là vì Thẩm Vỹ ư? Các người tình cũ không rủ cũng đến chứ
gì?” Dương Tịch nắm chặt lấy cánh tay cô, ra sức véo càng khiến cô
thêm đau đớn.
Cô lắc đầu, nghiến chặt răng nói: “Không phải!”
“Nhưng anh vừa tận mắt trông thấy hai người ôm nhau kia
mà. Diệp Phiên Nhiên, rốt cuộc thì em có coi anh là bạn trai của em