“Người anh em, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng gánh, có
rượu cùng uống, thất tình cùng nhau thất!” Trần Thần giơ tay hô
hào. Và thế là, hai chàng trai khoác vai nhau lại lần nữa bước vào
quán rượu.
Tào Quyên trước khi tốt nghiệp gặp phải người đàn ông đại
gia, ba mươi tuổi, tuấn tú lịch thiệp, lại còn có nhà, có xe. Thế là cô ta
đá Trần Thần một cTrần Thần gọi bình rượu đế năm mươi độ, ngẩng
cổ đổ ngay vào cổ họng, nói với Dương Tịch: “Tớ nhận ra rồi, con
mẹ nó thế sự vô thường, tình yêu hiểm ác. Chỉ có tình anh em bọn
mình là đáng tin cậy nhất mà thôi!”
“Đúng thế! Xem bọn mình đứa nào đứa nấy liều mạng hết
mình, dũng cảm tiến bước trong tình yêu. Rốt cuộc toàn thân tan
xương nát thịt, hy sinh anh dũng mất rồi!”
“Tớ bảo này, sau này sang Mỹ rồi, cậu thực sự quên được Diệp
Phiên Nhiên chứ?” Trần Thần nắm lấy chút lý trí cuối cùng hỏi cậu.
Dương Tịch gõ mạnh vào bình rượu nằng nặng, nói: “Không
thể không quên!”
Cuối cùng kẻ uống say chính là Trần Thần. Dương Tịch dìu
Trần Thần say xỉn người mềm nhũn như vũng sình ra khỏi quán
rượu, đẩy hắn lên xe taxi. Trần Thần nhoài người lên vai cậu, nói
giọng hàm hồ: “Người anh em, nói cho cậu biết một chuyện, tớ cũng
đã từng yêu Diệp Phiên Nhiên!”
Dương Tịch quay sang nhìn hắn, gã đàn ông say rượu đó đã
tựa mình vào ghế ngủ thiếp đi.