CỚ SAO MÃI YÊU EM - Trang 541

Trong lúc anh cần em bên cạnh nhất thì em lại ra đi chẳng một lời từ

biệt.

Người yêu em nhất là anh, sao em nỡ làm anh đau lòng?

Tình anh trao em nhiều như vậy mà em chẳng cảm động chút nào…”

Thật là khó tin, một chàng nam sinh tràn đầy hứng khởi vậy

mà cả tiết học ngồi nghe bản tình ca đau thương này.

Giờ học chung sau đó, tôi chẳng thể nhét vào đầu chữ nào,

Dương Tịch cũng rất hiếm khi cúp học, xưa nay anh không nghe
giảng cũng chỉ ngồi một góc cắm đầu nghe nhạc.

Tôi biết anh có tâm sự, mà nỗi niềm tâm sự đó nhất định có liên

quan đến tình yêu, có liên quan đến một người con gái.

Tiết thứ tư buổi học sáng hôm đó là giờ học môn chung mà tôi

mong chờ từ rất lâu nhưng Dương Tịch không đến lớp.

Tôi đưa mắt nhìn quanh hội trường kiểu dáng bậc thang vẫn

không thể tìm thấy bóng dáng cao lớn anh tuấn đó đâu. Vờ ra vẻ hờ
hững hỏi một nam sinh, cậu ta đáp: “Lớp trưởng xin nghỉ học, hình
như là về quê, có việc rất quan trọng!”

Vậy là giờ học môn chung sau đó, tôi chẳng còn tâm trí nào

nghe giảng nữa, chỉ đưa mắt liếc nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Đã bước
sang mùa lạnh lẽo băng giá nhất của thành phố này, cây ngô đồng
rụng trụi cả lá, xơ xác tiêu điều, hệt như tâm trạng tôi lúc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.