CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 10

mình, sau một thời gian nhụt chí nản lòng, mọi thứ hiện tại đã mọc cánh
thành tiên mà bay đi mất.

Từ giáo đường đi ra, hai người mỉm cười gật đầu chào từ biệt. Nguyễn

Tĩnh chọn ngay một quán ăn ở gần đó để lấp đầy bao tử. Bát mì vừa mới
được bưng ra thì một cuộc điện thoại đã khiến cô không thể ăn nổi.

“Nguyễn Tĩnh, mày mau về đây ngay cho chị! Ông nội… Ông…”

Nguyễn Nhàn bắt đầu khóc to.

“Chị, cái trò nói dối sói tới này chị đã dùng quá ba lần rồi đấy!”

“Mẹ kiếp, lần này là thật đấy!”

Nguyễn Tĩnh ngây ra một giây rồi bối rối chạy ra khỏi quán ăn.

Bảy giờ sau, cô như người điên lao xuống từ phi cơ rồi gọi taxi về

thẳng nhà. Lúc về đến nhà thì đã bảy giờ tối, Nguyễn Minh Huy cũng vừa
vặn lái xe từ cửa sắt đi ra. Khi thấy Nguyễn Tĩnh đang chui ra từ taxi, anh
lập tức phanh xe lại, “A Tĩnh?”

“Anh họ!” Nguyễn Tĩnh lao tới như bay, “Ông nội đâu? Ông đang ở

bệnh viện phải không? Anh đang định tới bệnh viện à? Ông…”

“Em nói vớ vẩn cái gì đấy?” Nguyễn Minh Huy xuống xe rồi túm chặt

lấy cô, “Thở đi đã rồi từ từ nói!”

“Chị nói với em ông nội sắp…” Nói tới đây, trong đầu Nguyễn Tĩnh

đột nhiên sáng tỏ. Cô không khỏi thốt lên, “Khốn kiếp!”

Nguyễn Minh Huy gõ thẳng lên trán Nguyễn Tĩnh một cái, “Đừng nói

bậy!” Xem tình hình này anh cũng đã đoán ra đại khái là có chuyện gì,
“Tam Tam lại trêu đùa em hả? Anh cũng phục em đó, lần nào cũng bị trúng
kế.” Tam Tam là biệt danh của Nguyễn Nhàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.