CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 9

Vài ngày sau, khi đi dạo trong tòa kiến trúc mô phỏng theo Đại giáo

đường Thánh Gia, cô lại gặp người đó. Hai người nhìn nhau cười. Thành
phố D này quả thực nói lớn cũng không lớn mà nói nhỏ cũng không phải là
nhỏ, không giống Venice đi một vòng có thể gặp lại nhau mấy lần, lần gặp
nhau này khiến trong đầu Nguyễn Tĩnh nghĩ đến hai chữ “Duyên phận”.

“Cao Địch đúng là một kiến trúc sư thiên tài!” Nguyễn Tĩnh ngẩng

đầu tán thưởng giáo đường trang nghiêm mỹ lệ với những đường cong
trùng điệp và những kết cấu hình khối phức tạp được kết hợp vô cùng tinh
tế với khí thế hùng vĩ.

“Tôi nghĩ có lẽ cô nên cảm kích người dân ở đây. Họ đã cho phép xây

dựng một tòa kiến trúc có phong cách không phù hợp với nơi này và còn
giữ gìn cẩn thận.”

Như thể mới nhớ tới điều gì, Nguyễn Tĩnh liền cười nói, “Giống như

tháp Eiffel của nước Pháp ấy nhỉ, bởi vì không hợp nhau nên bị ghét bỏ, thế
nhưng cuối cùng nó lại trở thành công trình kiến trúc đáng tự hào nhất của
người dân Paris.”

Người đàn ông đỡ lấy Nguyễn Tĩnh đang lảo đảo vì mấy bậc cầu

thang.

“Cảm ơn!” Nguyễn Tĩnh gật đầu, “Nói đến kiến trúc thì tôi thích nhất

là Trường Thành của Trung Quốc.” Đáng tiếc là cô mới chỉ được nghe danh
tiếng của nó mà chưa được tới lần nào.

Trong hai ngày đi thăm quan, những chuyện phiếm mà bọn họ nói với

nhau có chủ đề vô cùng phân tán và rất ít đề cập đến vấn đề cá nhân. Thế
nhưng Nguyễn Tĩnh lại cảm thấy nói chuyện phiếm với người này rất vui.
Anh ta khiến cô cảm thấy thực sự thoải mái, ngoài ra không có gì khác.

Dù sao thì cô đã không còn chút ảo tưởng nào. Nhiều năm trước cô đã

từng theo đuổi một người đàn ông, đã hao hết tất cả ý chí chiến đấu của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.