CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 124

Tối qua, khi nằm trên giường, Tam Tam đã nói với cô mấy câu. Chị ấy

nói rằng chị ấy còn chưa đủ trình độ để yêu đượcTriệu Khải Ngôn, chị ấy
thích anh, ưa thích cách đối nhân xử thế của anh. Trên người Khải Ngôn
tỏa ra một khí chất tao nhã lịch sự và tài hoa hơn người. Nhưng anh lại vô
cùng đúng mực và tạo ra một khoảng cách khiến người ta không thể nào
xâm nhập. Cuối cùng Nguyễn Nhàn tổng kết, “Vị này chỉ có thể đứng nhìn
từ xa chứ không thể đùa giỡn được đâu.”

Nguyễn Tĩnh không biết vì sao chị gái của cô lại nói ra câu đó. Nhưng

có một việc mà Nguyễn Tĩnh biết, cô biết bản thân quả thực phải duy trì
một khoảng cách nhất định với Triệu Khải Ngôn, cho dù là xuất phát từ “Vị
này chỉ có thể đứng nhìn từ xa” hay là vì bất kỳ nguyên nhân nào khác.

Nguyễn Tĩnh không nói một lời mà thu dọn toàn bộ các vật dụng cần

thiết. Khi ra tới cửa, người đứng cạnh cửa đưa tay ra đón lấy túi hành lý
trong tay cô. Nguyễn Tĩnh đột nhiên nắm chặt tay lại rồi lập tức buông ra.
Cô lách qua người anh rồi bước trên hành lang.

Khải Ngôn xách theo hành lý và không nhanh không chậm bước đi

phía sau. Vẻ mặt vẫn tỏ ra bình thản nhưng thực tế trong lòng anh lúc này
đang hoàn toàn rối loạn. Người đằng trước đã coi anh như người vô hình.
Tuy lúc này khoảng cách giữa hai người chỉ không đến hai thước nhưng lại
làm cho anh có cảm giác xa xôi không thể tới gần.

Khải Ngôn ngoài mặt thì lạnh lẽo trong lòng lại chán nản, ngón tay

cầm hành hành cũng từ từ siết chặt lại.

Hai người trầm mặc tới tận lúc chạm mặt với Nguyễn Nhàn. Nguyễn

Nhàn từ trước tới nay luôn thiếu nhẫn nại lập tức tỏ rõ sự không hài lòng,
“Sao lấy đồ mà cũng chậm như vậy?”

“Sorry!” Nguyễn Tĩnh chủ động nhận sai để đỡ bị ăn mắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.