CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 126

chút nào, “Nếu không thì cô kéo tay tôi nhé, tôi sẽ xuống nước.”

Nguyễn Tĩnh nhìn người trước mặt còn thấp hơn cô một cái đầu, có

thể nói cô giáo dạy dương cầm này chính là Lâm Đại Ngọc thời hiện đại,
“Thôi vậy, để tôi xuống đó.”

Cởi giầy rồi nhúng chân xuống nước, Nguyễn Tĩnh lập tức ý thức

được tình huống trước mắt còn khó khăn hơn so với tưởng tượng. Hồ nước
không những sâu mà dưới đáy lại toàn là bùn, không có nền đất rắn chắc
nào, cả người căn bản không thể đứng vững được. Nguyễn Tĩnh có chút hối
hận, “Này, tôi mua cái mới cho cô cũng không được à?”

Nguyễn Tĩnh không nghe rõ Thích Tần nói cái gì, chỉ cảm thấy cơ thể

có chút mất kiểm soát và tựa hồ như đang bị ai đó kéo xuống đáy sâu.

Nguyễn Tĩnh lảo đảo cố đứng vững rồi khom người xuống tìm kiếm.

Có điều ở dưới nước căn bản không thể hít thở và kỹ năng bơi lội của cô
chỉ là con số không. Cô có thể nín thở nhưng đối mặt với nước thì vẫn có
trở ngại tâm lý. Nguyễn Tĩnh bắt đầu lo lắng rằng mình vì nhất thời trượng
nghĩa mà có thể lên thẳng thiên đường tới gặp bố cô cũng nên.

Ý thức có phần hỗn loạn, hình như cô đã uống rất nhiều nước, khoang

mũi cũng trở nên đau buốt. Cô định lên bờ trước đã, nhưng bờ ở đâu nhỉ?
Sao cô không nhìn thấy gì? Nguyễn Tĩnh cảm giác được cơ thể đang chìm
dần xuống, cô không tóm được bất cứ cái gì, muốn hét cũng không ra tiếng.

Trước khi ý thức hoàn toàn mất đi, trong đầu Nguyễn Tĩnh xuất hiện

một ý nghĩ, Tưởng Nghiêm, đang yên đang lành anh mua vòng tay làm cái
quái gì hả?

Nguyễn Tĩnh không rõ mình còn sống hay đã chết, xung quanh cực kỳ

yên tĩnh, trong ngực truyền đến một cảm giác đau đớn khó thở. Hình như
có ai đó đã cởi áo ngoài của cô ra, cô ngửi được một mùi hương quen thuộc
đang kề sát bên môi mình…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.