CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 127

Nguyễn Tĩnh cố sức mở to hai mắt, trước mắt chỉ là một khoảng mông

lung mờ ảo. Cô không biết mình đang ở đâu, bên tai hình như còn có tiếng
nước chảy. Rất lâu sau cô mới chắc chắn khung cảnh trước mắt mình là trời
xanh mây trắng, còn người nửa ngồi nửa quỳ ở bên cạnh mình… Triệu
Khải Ngôn! Ánh mắt của hai người giao nhau. Khải Ngôn sững sờ, anh lập
tức ngoảnh đầu đi.

Lồng ngực còn cảm giác khó chịu khiến Nguyễn Tĩnh không kìm

được ho khan mấy tiếng. Nhìn quanh bốn phía cũng chỉ có hai người bọn
họ, Thích Tần đâu rồi?

“Cô ta đi gọi người rồi.”

Nguyễn Tĩnh ồ lên một tiếng, ý thức được mình đã hỏi thành lời, cô

lắc lắc đầu rồi nâng người dậy, “En không sao đâu.”

Khải Ngôn đứng lên, anh không nói gì nhưng tay đã nắm lại thành

quyền và run rẩy liên hồi. Cô ấy cho rằng đây chỉ là việc nhỏ không quan
trọng ư? Nếu anh không đi qua chỗ này, nếu chờ cô gái kia gọi người tới
đây thì có lẽ… Khải Ngôn chưa bao giờ tức giận như thế.

Nguyễn Tĩnh thấy mình bị ném sang một bên, người ta đã xoay người

rời đi. Cô chợt nhớ ra mình hình như đã quên cảm ơn anh, nhưng ân nhân
đã đi xa rồi. Nguyễn Tĩnh khó khăn đứng dậy. Nguyễn Nhàn đã từ xa xông
đến, phía sau còn có rất nhiều người. Thái dương của Nguyễn Tĩnh bỗng
đau đớn một trận.

Sau sự việc này, Nguyễn Tĩnh bị người nhà mắng mỏ đến nỗi thiếu

chút nữa chỉ muốn chết đuối cho xong.

Nguyễn Nhàn nhờ Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh trở về khách

sạn. Nguyễn Tĩnh cảm thấy không cần thiết nên muốn cự tuyệt, kết quả là
Khải Ngôn đã đi trước dẫn đường. Nguyễn Tĩnh không thể không đi theo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.