CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 13

“A Tĩnh, hành lý của em đâu?” Nguyễn Nhàn đứng ở cửa phòng bếp

hỏi một câu.

“A!” Nguyễn Tĩnh vỗ trán, “Chết rồi, bỏ quên ở khách sạn rồi!”

Nguyễn Nhàn tức khắc đoán ra nguồn cơn của việc này chính là tại

mình, cô bèn lập tức cười nói, “Không sao không sao!”

Nguyễn Tĩnh cũng chẳng muốn so đo với Nguyễn Nhàn. Vừa bước lên

lầu thì người bên cạnh đã kéo cô lại. Nguyễn Tĩnh xoay người, chỉ nghe
Tưởng Nghiêm nói một câu, “Ông nội mới vào phòng nghỉ ngơi, cô chờ
một chút hẵng đi gặp ông!” Gương mặt Tưởng Nghiêm mang theo vẻ tươi
cười, đó là một nụ cười thân thiện nhàn nhạt chỉ thoáng ra trong chớp mắt.

Nguyễn Tĩnh không nói gì. Cô rút tay lại rồi xoay người bước lên lầu

và đi vào phòng của mình.

Tuy một năm chỉ về một hai lần nhưng vì thường xuyên có người quét

dọn nên phòng của Nguyễn Tĩnh vẫn vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Cô xả
nước nóng rồi bắt đầu tắm rửa. Tắm xong thì mệt mỏi trên cơ thể cũng tan
đi phân nửa, Nguyễn Tĩnh lại nằm xuống giường. Ngủ được khoảng một
giờ thì đúng lúc Nguyễn Nhàn mở cửa bước vào và gọi cô xuống ăn cơm
chiều.

“Chưa sấy tóc đã ngủ, cẩn thận không đau đầu đấy!” Nguyễn Nhàn

ngồi bên giường giúp Nguyễn Tĩnh sửa sang lại mái tóc rối bời.

“Em quen rồi, không sao đâu!”

“Còn nữa, tóc đang dài tự nhiên lại cắt ngắn đi, nhìn khó coi chết đi

được!” Trước kia tóc của Nguyễn Tình dài đến thắt lưng nhưng hiện giờ chỉ
còn ngang bờ vai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.