CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 148

“Không phải… Chỉ là nhất thời không kịp phản ứng thôi.”

“Nói thật, Nguyễn Nhàn cũng là một cô gái rất tốt, cháu thử cân nhắc

chút xem thế nào?”

Thế đấy, Triệu Khải Ngôn cũng không tồi, vì sao cô ấy không thử cân

nhắc một chút… Hít sâu một hơi, anh điềm tĩnh bước đi, “Cô ấy là tiến sĩ,
cháu chỉ là một kẻ không công ăn việc làm đàng hoàng và suốt ngày lêu
lổng, bàn về tư cách thì cháu hẳn là không xứng với cô ấy rồi.”

“Chỉ lấy cớ!” Triệu Lâm cười nhạt. Cô bỗng nói, “Hôm qua cô gặp em

gái của Nguyễn Nhàn ở trong quán của cháu đấy. Cô có nói chuyện đôi ba
câu với nó. Nó không nói ra nhưng hình như là có chuyện muốn tìm cháu
thì phải. Cháu có thân với Nguyễn Tĩnh à?”

“Chỉ thỉnh thoảng ra ngoài uống cà phê thôi ạ.” Khải Ngôn không biết

vì sao lại nói ra những lời này. Nguyễn Tĩnh giờ là điều cấm kỵ đối với
anh, cô giống như một đóa datura trí mạng, cứ mỗi lần chạm đến là mỗi lần
cảm thấy nhức nhối.

Gần hai tháng không gặp mặt cũng không nói chuyện điện thoại, anh

đoán cô vẫn sống vui vẻ như thường. Nhưng Triệu Khải Ngôn thì lại thêm
một lần kích động dữ dội, qua hai mươi tuổi anh đã che giấu mọi ham
muốn nổi loạn của mình, mười một năm sau cũng không cảm thấy buồn
phiền, vậy mà trong khoảng thời gian này anh đã liên tục lâm vào tình trạng
mất kiểm soát.

Triệu Khải Ngôn biết mình không phải là người không có sơ hở, chỉ

không ngờ bản thân lại phải chịu một sự đả kích lớn như vậy.

Khải Ngôn hiểu rõ, nếu muốn thoát ra thì đầu tiên phải học được cách

tuyệt vọng, chẳng qua là cái “Tuyệt vọng” đó không biết anh sẽ phải tốn
mất bao nhiêu thời gian mới có thể học xong đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.