CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 159

không thể nào hài lòng. Có lẽ vì người lúc trước quá xuất sắc nên so với
người hiện tại cô luôn cảm thấy thiêu thiếu thứ gì đó, nhưng rồi cuối cùng
cũng nhận được một giải thưởng không cao không thấp.

Lần này Nguyễn Tĩnh định ở lại Bắc Kinh hai tuần và nhân dịp làm

một chuyến tới Vạn Lý Trường Thành mình mong ước đã lâu. Nhớ lúc mới
quen Triệu Khải Ngôn cô đã nói với anh về di tích thế giới này rồi…

Nguyễn Tĩnh thở dài, mỗi lần nhớ tới người này là cô lại cảm thấy

buồn phiền không dứt.

Lúc Kế Ngụy lái ô tô tới sân bay thủ đô thì Nguyễn Tĩnh đã chờ trong

phòng nghỉ. Kế Ngụy cảm thấy sau một năm không gặp… cô gái này lại
càng khiến người ta thêm oán ghét.

Nguyễn Tĩnh mặc một chiếc áo màu đen, trên cổ quàng chiếc khăn dài

màu đỏ rất đẹp, quần sẫm màu kết hợp với một đôi giày đơn sắc, trông cô
luôn luôn gọn gàng tươi tắn như vậy.

Kế Ngụy mỉm cười tiến lên phía trước, “Nước miền nam có tính năng

đặc biệt giúp người ta nuôi dưỡng dung nhan thành ra xinh đẹp phải
không?”

“Có cơ hội anh cứ đến đó thử xem.” Nguyễn Tĩnh mỉm cười đi tới,

“Đã lâu không gặp!”

Kế Ngụy hừ một tiếng, “Anh mà không chủ động thì có lẽ cả đời này

em không gặp lại bạn trai cũ cũng không sao đâu nhỉ?”

“Chẳng phải em đã chủ động gọi điện cho anh đấy sao?”

“À, đấy là vì em không thích ở trong khách sạn thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.