Nguyễn Tĩnh cúi đầu nhìn chuỗi hạt màu đen đeo trên cổ tay, tư tưởng
không biết đã phân tán đến tận nơi nào.
Mà lúc này, trong lòng Kế Ngụy cứ buồn bực không thôi. Rốt cuộc đó
là người đàn ông thế nào lại khiến cái người ý chí sắt đá như Nguyễn Tĩnh
cũng phải động lòng?
Chương 17
Nguyễn Tĩnh bôn ba mất nửa tháng rồi cuối cùng cũng trở lại thành
phố N. Cô sắp xếp hành lý xong xuôi đâu đấy rồi ngủ liền một giấc, đến khi
tỉnh dậy đã là năm giờ chiều, trong nhà cũng không còn ai. Cô không báo
cho ai biết hôm nay mình trở về. Suy nghĩ một chút, Nguyễn Tĩnh quyết
định đi ra ngoài tự giải quyết bữa tối. Cô lái xe tới nhà hàng bán đồ ăn
Trung Quốc mọi khi vẫn hay lui tới. Vừa vào nhà hàng, Nguyễn Tĩnh liền
chú ý ngay tới một người. Bốn mắt giao nhau, song phương đều dừng lại
một chút. Nguyễn Tĩnh không khỏi run lên, còn đối phương thì chỉ lịch sự
gật đầu chào cô.
Thành thực mà nói, người đầu tiên cô gặp khi vừa trở về là Triệu Khải
Ngôn thì cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng vì sao cô lại cảm thấy có chút
mất tự nhiên như vậy? Nguyễn Tĩnh do dự một lúc mới tiến lên chào hỏi,
lại phát hiện ra người ngồi đối diện với anh là một cô gái, Nguyễn Tĩnh ý
thức được sự nhận biết muộn màng của mình, cô lập tức đứng lại.
Nguyễn Tĩnh bỗng thấy mất hứng, cô lùi lại phía sau rồi bình tĩnh
xoay người chọn một vị trí yên tĩnh và ngồi xuống. Nhân viên phục vụ đưa
menu cho cô. Nguyễn Tĩnh không để tâm đến món ăn, cô vô thức nghiêng
đầu nhìn chuỗi hạt trên cổ tay, chất liệu gỗ đàn hương ánh lên vẻ sáng bóng
thuần khiết. Cô đột nhiên bật cười, đây xem như là quà chia tay nhỉ?
Nguyễn Tĩnh rốt cuộc hiểu được bọn họ giờ đã như hai đường thẳng song
song, cô từ chối anh, anh nhanh chóng dứt khoát rút lui, độ lượng và lịch
lãm.