CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 162

Ngày đó, khi rời khỏi nhà hàng, Nguyễn Tĩnh nghĩ rằng thái độ tương

khí như tân* này hẳn là kết cục tốt nhất.

(*Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.)

Nguyễn Tĩnh bắt đầu có chút danh tiếng trong giới nhiếp ảnh. Thành

công của cô là ngẫu nhiên mà cũng là tất nhiên. Bá Nhạc và Thiên Lý Mã
phải cùng nhau tồn tại thì mới làm nên chuyện, còn Triệu Khải Ngôn cũng
có thể coi là Bá Nhạc của cô.

Tối đó, Khương Uy mời cô tới dự một buổi giám định đồ cổ. Nguyễn

Tĩnh đã coi Khương Uy như người cộng tác rất tốt để gạt bỏ mọi rắc rối từ
phía gia đình. Trên thực tế thì Khương Uy cũng coi cô như thế, hai bên hợp
tác rất vui vẻ.

Nguyễn Tĩnh không chú ý lắm đến cách ăn mặc của mình, nhưng cách

ăn vận đơn giản mọi khi cũng đủ làm nổi bật sự nhã nhặn của cô. Cô thích
phối đồ với những chiếc khăn quàng cổ kiểu Anh, trông chúng luôn lịch sự
một cách hoàn hảo.

Cho đến nay Khương Uy vẫn rất hài lòng với gu thẩm mỹ của Nguyễn

Tĩnh, rất có phong cách riêng và phù hợp với mọi hoàn cảnh.

“Cảm ơn em đã tới! Chốc nữa nhìn thấy mẹ anh thì cười một cái là

OK nhé.” Khương Uy thông báo nhiệm vụ ngày hôm nay.

Nguyễn Tĩnh gật đầu rồi kín đáo quét một vòng toàn bộ căn phòng,

xung quanh đều là giới thượng lưu, “Em đã đứng cả ngày ở phòng triển lãm
rồi, em qua bên kia ngồi đây. Mục tiêu xuất hiện thì gọi em nhé!”

Khương Uy bật cười, “Được rồi.”

Nguyễn Tĩnh ngồi ở chỗ nghỉ ngơi đợi chờ mười phút thì giật mình

trông thấy một bóng dáng quen thuộc. Lúc ấy cô còn tưởng mình bị ảo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.