CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 165

Trước khi đi vào phòng khách, Trần Phàm nhắc nhở, “Người đẹp họa

sĩ đó nói muốn mở một buổi triển lãm ở phòng tranh của chúng ta. Tính
tình cô ấy có chút kiêu ngạo, em cố gắng kiềm chế nhé.”

Khi Nguyễn Tĩnh đẩy cửa bước vào, Tạ Hà có chút giật mình. Cô

không ngờ vị tổng giám sát nghệ thuật mới của thành phố N lại trẻ như vậy,
“Cô là Nguyễn Tĩnh?”

“Vâng, chị Tạ. Phòng tranh Cao Phàm của chúng tôi có thể giúp gì

được cho chị không ạ?”

Tạ Hà luôn thích cách làm việc đâu ra đấy, thái độ nhã nhặn và tác

phong dứt khoát của Nguyễn Tĩnh không khỏi khiến cô nảy sinh thiện cảm.
Cô buông chén cà phê trong tay ra rồi đi thẳng vào vấn đề hợp tác công
việc, “Cuối tuần này tôi muốn tổ chức một buổi triển lãm ở phòng tranh của
các cô. Nếu có thể, tôi hy vọng cô giúp tôi toàn quyền sắp xếp.”

Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, “Cuối tuần này thì hơi gấp, tôi không biết có

đủ thời gian để bố trí hay không.”

“Lùi lại một tuần cũng không thành vấn đề, tôi cũng không vội.”

Nguyễn Tĩnh gật đầu, “Tôi lên kế hoạch xong sẽ liên lạc với chị nhé!”

Tạ Hà thích cô gái thẳng thắn nhanh nhẹn này, “Tôi nghĩ cô sẽ làm rất

tốt!”

Nguyễn Tĩnh thân thiện mỉm cười, “Cảm ơn chị!”

Vài ngày sau, Nguyễn Tĩnh bắt đầu tiếp xúc với Tạ Hà nhiều hơn, dù

sao cũng là đối tác, nhưng bởi vì các công việc của Nguyễn Tĩnh đã được
bố trí kín lịch từ trước nên chỉ có thể trao đổi với Tạ Hà sau giờ tan tầm.
Đối phương dường như cũng đồng tình với cách sắp xếp này. Trải qua một
thời gian làm việc chung với nhau, Nguyễn Tĩnh cảm thấy Tạ Hà không hề

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.