CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 215

Lúc ấy, trong lòng Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ nhất định chưa ai từng

trông thấy vẻ mặt của Triệu Khải Ngôn khi đó… Vẻ từng trải và ngang
ngược luôn luôn thường trực trong mắt anh đã tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại
sự nhu hòa và thậm chí còn toát ra vài phần trong trẻo thuần khiết mong
manh.

Cứ tháng mười hai hàng năm lại dành ra một tuần để về quê của cha là

hành trình cố định của Nguyễn Tĩnh. Ngồi xe lửa đi từ thành phố N đến đó
sẽ mất ba tiếng. Sáng sớm ngày thứ Hai, Nguyễn Minh Huy lái xe đưa
Nguyễn Tĩnh tới nhà ga. Hai người đang đi trên đường thì Triệu Khải Ngôn
gọi điện thoại tới.

“Có cần anh giúp em mang thêm thứ gì không? Anh đang ở siêu thị.”

“Anh mang đồ uống nhé. Cảm ơn!”

“Đừng khách sáo!”

Nguyễn Minh Huy nhìn thoáng qua người bên cạnh, “Cuối cùng cũng

biết yêu đương rồi.”

Nguyễn Tĩnh cất di động đi, “Gì ạ?”

“Mặt mày hớn hở, hòa hợp êm ấm.” Nguyễn Minh Huy cười ha hả rồi

lập tức thử dò hỏi, “Đối phương có lai lịch thế nào hả?”

“Chỉ là người bình thường thôi, không có lai lịch gì hết.”

“A, so với Tưởng Nghiêm thì thế nào?”

“Kiểu người khác nhau, không thể so sánh được đâu ạ.”

Nguyễn Minh Huy cũng không phải kiểu người muốn truy hỏi đến tận

cùng vấn đề*, thấy A Tĩnh không có ý nhiều lời, anh chỉ nhắc nhở một câu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.