CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 220

hạn rồi. Anh rất muốn cô, khát khao này đã đục khoét linh hồn anh từ lâu
lắm rồi, anh muốn có cô, muốn đến mức hôn môi đã không còn đủ nữa!
Bàn tay của Khải Ngôn run rẩy đặt lên cơ thể mềm mại ấy, lý trí của anh đã
tan thành mây khói, thế giới của anh cuối cùng đã bị lật nhào.

Sự nuông chiều vô lực của Nguyễn Tĩnh làm cho Khải Ngôn càng

thêm không kiêng nể gì. Vào lúc tờ mờ sáng, trong căn phòng đơn sơ, trên
chiếc giường đơn nhỏ hẹp, Khải Ngôn cứ mãi quấn quít dây dưa với người
bên dưới. Trong không gian hỗn loạn, Khải Ngôn kéo tay của đối phương
xuống dưới quần, anh cần được chạm vào, rất cần.

Nguyễn Tĩnh rùng mình một cái, tuy có chút chống cự và do dự nhưng

giữa sự nôn nóng quấn quít của Triệu Khải Ngôn, cô cuối cùng cũng không
thể xoay chuyển được tình hình, đành phải tùy ba trục lãng*. Khải Ngôn úp
đầu vào gáy của Nguyễn Tĩnh, hơi thở gấp gáp, trúc trắc cọ xát, hai cơ thể
dán chặt vào nhau, cánh cửa gỗ thật dày ngăn cách một phương thiên địa…

(*Nguyên văn: “

隨波逐浪” – Hán Việt: “Tùy ba trục lãng” – Nghĩa

đen: “Theo sóng lướt sóng” – Có thể hiểu là mặc kệ muốn đến đâu thì đến.)

Tuy đó không phải là làm tình thực sự nhưng so với làm tình thì cũng

chẳng khác gì. Nguyễn Tĩnh than nhẹ một tiếng, cô vùi đầu vào lòng bàn
tay và để mặc cho nước ấm chảy khắp cơ thể. Vì sao cô lại đối xử đặc biệt
với Triệu Khải Ngôn như thế? Vì sao lại chỉ có mình anh…

Nguyễn Tĩnh nhớ tới khoảnh khắc lúc đó bản thân mình thiếu chút nữa

thì hồn vía lên mây mà mãi một thời gian dài sau này vẫn không tỉnh táo lại
được, trên thực tế là cho đến bây giờ cả mặt mũi lẫn đầu óc của cô đều vẫn
nóng bừng, ngoài ra còn có chút bất lực chẳng biết phải làm sao. Nhưng
mà, cô có tư cách gì mà trách cứ Triệu Khải Ngôn? Rõ ràng là do lập
trường của chính mình không đủ kiên định trước lực “hấp dẫn” của anh, vì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.