CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 235

thực, có điều…”

Triệu Khải Ngôn bỗng đi tới và ôm chầm lấy Nguyễn Tĩnh, toàn thân

anh mang theo đôi chút kích động.

Lúc ấy Nguyễn Tĩnh đã nghĩ, thôi rồi, bùa chú này có lẽ không thể phá

giải được rồi… Nếu không cô sẽ không khó chịu khi anh đi xa mà không
nói với cô một lời, sẽ không vì nhìn thấy anh ở bên cạnh người con gái
khác mà cảm thấy không thoải mái… Cô chưa đến mức không phân biệt
được yêu với không yêu, chỉ là luôn do dự có nên đón nhận hay không mà
thôi, rồi cuối cùng đã bị rơi vào tình trạng “Vò mẻ chẳng sợ nứt*” nữa rồi.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy bản thân dường như đã vì Triệu Khải Ngôn mà tự
đào hố chôn mình.

(*Vò mẻ chẳng sợ nứt: Hán Việt: “Phá quán tử phá suất” – Giải thích:

Không cần giữ gìn gì nữa, chuyện đã bị phá hỏng thì không cần để ý, cứ để
mặc nó tiếp tục thôi.)

Một màn diễn ra vào tối hôm đó vừa vặn bị một đồng nghiệp ở phòng

tranh đi WC trông thấy. Đối phương trố mắt đứng nhìn ngay tại chỗ rồi
quay đầu bật người chạy đi báo cáo cho mọi người biết đã nhìn thấy vị
Triệu tiên sinh tao nhã kia đang ôm hôn A Tĩnh. Cảnh tượng diễn ra sau đó
thật muôn màu muôn vẻ, có người kinh ngạc, có người không thốt nên lời,
lại có người ngập tràn chua xót.

Nguyễn Tĩnh không ngờ bản thân còn có thể bị cảm xúc tác động mà

đi nói về chuyện yêu đương, còn rũ bỏ hết mọi do dự và nỗi lo sợ về
chuyện tình cảm. Nói vậy để thấy rằng tình cảm không phải là không có
khả năng làm thay đổi mọi chuyện. Buổi tối hôm đó hai người thực ra cũng
không nói gì nhiều. Triệu Khải Ngôn còn kéo cô tới trước mặt mọi người
mà nói một câu, “Have a good night!” rồi đi luôn. Lúc Nguyễn Tĩnh bị kéo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.