ra khỏi cửa quán bar, trên mặt vẫn còn nóng bừng bừng. Cô chưa từng nếm
trải cảm giác thế này bao giờ. Mãi đến khi ngồi trong xe thì Nguyễn Tĩnh
mới phục hồi lại được tinh thần. Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh đang
mỉm cười với mình và bày ra dáng vẻ không vội lái xe. Nguyễn Tĩnh hắng
giọng hỏi, “Anh không đi à?”
“Em muốn đi đâu?” Đối phương dịu dàng hỏi.
Đương nhiên là về nhà rồi, Nguyễn Tĩnh nghĩ nghĩ thế nào lại thốt ra
một câu, “Nếu không ngại thì tới nhà anh…”
“… Em chắc chứ?”
“Anh hình như không thích thì phải?”
Khải Ngôn cười nói, “Anh có nói vậy đâu.”
Vẻ mặt của Nguyễn Tĩnh có chút hứng thú. Cô vươn người sang hôn
nhẹ lên môi anh rồi xoa xoa đầu như đối xử với thú cưng, “Em phải về nhà
thôi.”
Đoạn trao đổi chưa đến ba phút này quả thực ẩn chứa quá nhiều mập
mờ quanh co khúc khuỷu. Khải Ngôn thở dài và nghĩ thầm rằng, nếu thực
sự muốn bắt cóc em thì anh chẳng phải là không làm được, chẳng qua là vì
anh không nỡ lòng mà thôi.
Tối đó Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh về nhà, thái độ cư xử hết
sức độ lượng, nụ hôn từ biệt cũng rất chuẩn mực, có điều, câu nói cuối
cùng của anh ở bên tai cô trước khi rời đi làm cho Nguyễn Tĩnh đứng ngây
người ở trước cửa nhà suốt một lúc lâu.
“Lần sau có lẽ anh sẽ không quan tâm đến chuyện em có nguyện ý hay
không đâu.” Nguyễn Tĩnh thầm thán, Triệu Khải Ngôn này quả thực là
người có chút bất lương đây!