CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 238

“Sau này phải phiền đến anh rồi!”

“Không dám!”

Cô và Tưởng Nghiêm mãi mãi không thể đối xử tốt với nhau. Sao cô

lại quên được nhỉ? Cho dù cô có lùi lại một trăm bước thì Tưởng Nghiêm
sẽ vẫn chỉ là Tưởng Nghiêm mà thôi.

Một hôm, Nguyễn Tĩnh vừa mới tới phòng hành chính ở tầng một thì

bên trong bỗng có người chạy ra ôm lấy cô, “Sao rồi, có bị bắt nạt không?”

“Có, suýt chút nữa là bị đá xuống đây đấy!”

Nguyễn Nhàn cười ha hả rồi giới thiệu cô với sáu vị cán bộ công nhân

viên chức của phòng hành chính ở đằng sau, “Đây là Nguyễn Tĩnh, là em
gái tôi, về sau nhờ mọi người chỉ bảo cho nó nhé.”

“Nhất định, nhất định rồi!”

Nguyễn Tĩnh nhận thấy những người phía sau đáp lời với vẻ rất kiên

quyết.

Buổi chiều, ban lãnh đạo trường học mở cuộc họp, Nguyễn Tĩnh cũng

bị chỉ đích danh lên ngồi vào hàng ghế dành cho đại biểu. Hết vị này đến vị
khác phát biểu, buổi họp diễn ra hết sức nhàm chán nhưng vẫn tiếp tục
được duy trì. Nguyễn Nhàn ngồi ở phía đối diện đã sắp ngủ gà ngủ gật.
Nguyễn Tĩnh ưỡn thẳng sống lưng và đang nghiêm túc lắng nghe thì điện
thoại trong túi đột nhiên rung lên. Cô len lén lấy ra xem.

“Em bận không?”

Nguyễn Tĩnh biết lúc này không nên nhắn tin nhưng vẫn nhịn không

được mà gửi tin trả lời, “Em đang họp. Anh đang làm gì thế?”

“Định đi chơi bóng với bạn. Em muốn đi cùng không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.