Sau ngày đó, Nguyễn Tĩnh tới trình diện tại trường đại học. Xe vừa
tiến vào cổng trường thì cô nhận được điện thoại.
“Tôi đang ở văn phòng, bao giờ cô đến?”
“Khoảng mười phút nữa.”
Đối phương đáp lại một tiếng rồi không nói những lời thừa thãi nào
mà ngắt điện thoại luôn.
Tưởng Nghiêm tuân lệnh của ông nội mà chiếu cố đến cô, Nguyễn
Tĩnh cũng không có lý do gì để từ chối, đành phải nghe theo sự sắp đặt.
Nguyễn Tĩnh vừa đẩy cửa phòng phó giám đốc thì thấy Tưởng
Nghiêm đang đứng bên cửa sổ, anh khoanh hai tay trước ngực và dáng
đứng trông có vẻ trầm tư. Tưởng Nghiêm nghe thấy tiếng mở cửa liền quay
đầu lại, một chút u ám lướt qua trong mắt anh làm cho Nguyễn Tĩnh nhớ
tới cảnh tượng không vui vẻ lúc hai người ở hành lang ngày trước.
Tuy cô vẫn không thể hoàn toàn thản nhiên khi đứng chung một chỗ
với anh ta nhưng mặt khác thì trốn tránh cũng chẳng giải quyết được vấn đề
gì, chi bằng cứ thẳng thắn hơn một chút và lùi lại một bước, cũng không
nhất thiết phải tỏ ra tay bắt mặt mừng làm gì.
“Xin lỗi, tôi đến muộn!” Nguyễn Tĩnh mỉm cười và cố gắng hết sức để
tỏ tình hữu nghị.
Tưởng Nghiêm trở lại ngồi trên ghế da, ngữ khí lãnh đạm, “Tôi hy
vọng không có lần tiếp theo như vậy nữa. Tôi không có nhiều thời gian để
chờ cô đâu.” Tiếp đó, anh ta chỉ vào vị trí đối diện và nói, “Ngồi đi!”
Nguyễn Tĩnh không khỏi ngẩn người ra. Cô kéo cái ghế lại và ngồi
xuống.