CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 254

“OK, vậy khi nào đi qua khu phố trung tâm thì lấy hộ chị một suất gà

ướp trà Long Tỉnh nhé.”

“Hả…” Nguyễn Tĩnh còn đang nhíu mày thì đối phương đã ngắt máy.

Cô quay lại nhìn Triệu Khải Ngôn đang lẳng lặng nhìn mình, trên mặt
mang theo vẻ tươi cười. Nguyễn Tĩnh không khỏi hắng giọng nói, “Em
phải về rồi.”

“Ừm.” Trên người quấn một chiếc khăn tám, mái tóc ẩm ướt, dáng vẻ

lười nhác đứng đó, trông Khải Ngôn có một vẻ gợi cảm không thể nói
thành lời. Bất giác nhớ tới những hành động của người này trên ghế sofa
vào tối qua, Nguyễn Tĩnh lại cảm thấy ngượng ngùng không thôi.

Triệu Khải Ngôn trông thấy dáng vẻ bối rối của đối phương thì có chút

không đành lòng, dĩ nhiên là tâm tình lại càng thêm phơi phới. Anh nhịn
không được liền tiến lên ôm hôn cô nhưng trước khi sắp làm bừa thì lại lý
trí lùi lại, “Hôm nay anh định đi Thượng Hải một chuyến, buổi tối chắc là
về đến đây. Nếu em không bận gì thì ăn cơm tối với anh nhé?”

Nguyễn Tĩnh giả vờ bình tĩnh gật gật đầu rồi xoay người cầm lấy áo

khoác, “Vậy, em đi đây.” Nói xong cô liền cất bước ra ngoài. Khải Ngôn
bỗng giữ cô lại. Người đàn ông chín chắn lão luyện lần đầu tiên có chút
ngại ngùng. Anh không biết bản thân định làm gì mà chỉ lôi kéo người ta
không muốn buông tay. Đại thiếu gia có lẽ cũng không ngờ bản thân lại
quấn quít người khác như đứa trẻ đang nhõng nhẽo thế này, trên mặt không
khỏi hơi ửng hồng một mảng. Cuối cùng, anh nắm tay đưa lên che miệng
và ho khụ khụ hai tiếng rồi dịu dàng nói, “Tối gặp lại nhé!”

Trong buổi họp hôm đó, Nguyễn Tĩnh cứ mải chống tay lên trán mà

ngẩn người ra. Còn Tưởng Nghiêm ở trên bục thì hiếm khi thờ ơ như thế,
trên thực tế là ngay cả liếc mắt nhìn cô cũng không thèm liếc lấy một cái.
Nguyễn Tĩnh đương nhiên cảm thấy vui sướng với sự bình an vô sự kiểu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.