CỚ SAO NÓI KHÔNG YÊU - Trang 256

Thích Tần lắc đầu, ngữ khí đượm vẻ cô đơn, “Nếu anh ấy không thích

cô thì sẽ không để ảnh của cô ở trong ví, chỉ có ảnh của cô mà thôi…”

Hai người cứ như vậy đột nhiên trầm mặc. Cuối cùng, Nguyễn Tĩnh

cười cười, “Có thể là dùng để nguyền rủa đấy thôi.”

Thích Tần mỉm cười chua xót. Cô cảm thấy mình quả thực đúng là

một kẻ không biết cư xử, chuyện Tưởng Nghiêm và cô chia tay là chuyện
của cô còn không đủ, vì sao nhất định phải liên lụy đến người khác nữa
vậy? Mà nhớ tới chuyện du lịch lần trước, Thích Tần lại áy náy không thôi,
“Nguyễn Tĩnh, lần trước đúng là chẳng ra làm sao, tại tôi lỗ mãng mà suýt
chút nữa đã hại cô xảy ra chuyện.”

“Không sao đâu mà.”

Thích Tần nhìn người con gái lãnh đạm mà nhã nhặn trước mặt, mặc

dù không nồng nhiệt nhưng trên gương mặt đó luôn hiện ra một nụ cười
như có như không làm yên lòng người khác, trong đó bao gồm cả cô,
“Nguyễn Tĩnh, cô thật tốt, nhất định sẽ có người trân trọng cô như bảo vật.”

Những lời văn vẻ như vậy làm cho người nào đó vốn luôn tĩnh tâm

cũng phải khụ mạnh một tiếng, “Hả, khụ…” Kỳ thật cũng bởi vì cô đang
nhớ tới một người nào đó.

Khi nhân viên phục vụ mang đồ ăn lên, Nguyễn Tĩnh nghe thấy phía

sau có người cao hứng phấn chấn gọi, “Phó giám đốc Tưởng, anh cũng đến
đây ăn cơm à? Vẫn chưa tìm được chỗ ngồi phải không? Anh sang đây ngồi
cùng bàn với chúng tôi nhé?”

Trong mắt của Nguyễn Tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc. Cô nghiêng

đầu nhìn ra ngoài tấm bình phong. Tưởng Nghiêm đang xoay người bước
về phía mấy vị chủ nhiệm đang chào đón anh ta, mà vị trí anh ta đứng lúc
nãy lại cách chỗ ngồi của hai người chưa đến ba thước. Nguyễn Tĩnh xoa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.